Chương 39: (Vô Đề)

"Vốn dĩ tôi muốn nhận lỗi với bố mẹ đối phương rồi bồi thường tiền thuốc men để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, nhưng phẩm chất mẹ cậu nhóc kia rất kém, sau khi biết được bệnh tình của con từ chủ nhiệm lớp, một mực dùng từ ngữ lạnh lùng nói rằng trẻ em mắc chứng tự kỷ ngay cả nói cũng không biết nói thì không nên đi học mẫu giáo. "

Bùi Ôn Du thở ra một hơi nói: "Thằng bé chỉ là bị bệnh, cô ta lại nói bé là một đứa trẻ có vấn đề, cho nên nhất thời nhiên tức giận làm việc hòa giải thất bại.... Không ngờ bố mẹ của cậu bé kia sau đó liền gửi chuyện Dục Kỳ mắc bệnh tự kỷ vào trong group lớp, cô ta và mười mấy phụ huynh khác khởi xướng ký tên lên lá thư phản đối trẻ tự kỷ học cùng lớp".

Tiết Huệ Vũ giận dữ cực kỳ, nắm chặt hai nắm đấm: "Vì nguyên nhân ấy mà Dục Kỳ bị thôi học ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn cười khổ lắc đầu: "Vì để cho Bùi Dục Kỳ đi nhà trẻ, tôi đã trả phí tài trợ. Dù họ có nháo loạn thế nào đi nữa, nhà trường cũng không dám cho Dục Kỳ nghỉ học. Nhưng sau đó, Dục Kỳ không muốn đi nhà trẻ nữa, vừa nghe đến những từ như "đi học", "bạn học" sẽ đập phá đồ đạc, trường hợp nghiêm trọng sẽ cuồng loạn đập đầu vào tường. Vì sợ bệnh tình thằng bé tái phát nên tôi không ép bé đến trường nữa."

Trái tim Tiết Huệ Vũ co thắt dữ dội.

Vào lần đầu gặp nhau, ở trước mặt bé con cô có nhắc đến hai chữ "đi học" bị cậu hung hăng trừng mắt một cái, còn ném mạnh cuốn truyện cổ tích xuống đất. Lúc ấy cô cho rằng mình nói trẻ con đã ba tuổi rưỡi rồi mà không chịu đi học khiến tâm trạng cậu không vui câu kính lung tung, hóa ra đi học chịu tủi thân nên bản năng đã sinh ra sự chống đối.

Đập phá đồ đạc lung tung có thể là do stress! Chuyện đánh nhau nhất định có nguyên nhân khác!

"Sau đó lần lượt thuê một vài giáo viên mầm non đến dạy, nhưng Dục Kỳ không chịu học bất cứ thứ gì. Lúc phát bệnh, hành vi tự hại và ngược đãi bản thân ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, cho nên không một giáo viên nào có thể kiên trì tiếp tục."

Bùi Ôn Du nói đến đây, mới nhận ra rằng mình đã nói quá nhiều với Thẩm Tuyết.

Tất cả những người tiếp xúc với Bùi Dục Kỳ, đều vì tiền mà chăm sóc cậu, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác hỏi đến từng chi tiết như vậy, đương như cô Thẩm này đúng là thật tâm thật lòng lo lắng cho Bùi Dục Kỳ, toàn tâm toàn ý đứng về phía Bùi Dục Kỳ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn vì sự tín  nhiệm đột ngột đối với cô Thẩm Tuyết này làm cho kinh ngạc, sau vài giây im lặng, hắn nói: "Cô Thẩm..."

Nếu như ban đầu chỉ là những lời nói khách sáo thì hiện tại chính là là chân thành, trong cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn đã cảm nhận được đối phương thật lòng thật dạ quan tâm yêu thương và bảo vệ Bùi Dục Kỳ.

"Trong khoảng thời gian này, Dục Kỳ liền nhờ cô chăm sóc vậy."

[Giá trị hồi sinh +5]

Nghe thấy âm thanh nhận được giá trị hồi sinh, Tiết Huệ Vũ vừa đẩy cửa bước ra đã thấy Đổng Lệ Mai bị hai vệ sĩ chặn ở cửa.

Trong phòng bệnh VIP kín kẽ không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, mà lúc này giọng nói sắc bén của Đổng Lệ Mai lớn tiếng vang lên.

"Tôi là y tá phụ trách của Bùi tổng, Bùi tổng cần thay thuốc! Vì sao không thể vào !"

Cô ta vừa dứt lời, liền thấy cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, lập tức đè giọng lại trên mặt cười rạng rỡ mà ngước mặt lên, nhưng đối diện lại là người phụ nữ tên Thẩm Tuyết, cô ta lại giương cao giọng, không dám tin nói: "Cô.... cô vì sao lại đi ra từ phòng của Bùi tổng."

"Bùi tiên sinh có việc tìm tôi." Tiết Huệ Vũ nhíu nhíu mày không thèm để ý đến cô ta, Đổng Lệ Mai muốn nhân cơ hội mà tiến vào phòng bệnh, lại bị Chu Khải Hoa đứng bên trong chặn lại.

"Y tá Đổng, vừa rồi hẳn đã thông báo cho cô biết rồi, phòng của Bùi tổng ngoại trừ bác sĩ Cố, không có bác sĩ và y tá nào khác được vào."

Đổng Lệ Mai đúng thật là đã nhận được thông báo.

Sau khi Bùi tổng tỉnh lại, cô ta đã bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, mọi kiểm tra đều là bác sĩ trưởng khoa tự mình thực hiện, mọi báo cáo và thuốc men đều không qua tay các y tá nữa, sau đó bị đuổi ra khỏi tầng này. Dù có thẻ công tác cũng không thể tiến vào tầng này.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, phòng bệnh của Bùi tổng hạn chế người xa lạ ra vào là đương nhiên. Nhưng cô ta là Đổng Lệ Mai mà….. là người mà Bùi tổng biết, vì sao lại bị chặn ở ngoài cửa! Còn hạn chế cô ta ra vào cả tầng này.

Nhất định là làm sai ở đâu đó! Cô ta muốn đích thân gặp Bùi tổng!

Đổng Lệ Mai không cam lòng liền mượn danh bác sĩ trưởng khoa kêu cô ta thay thuốc cho Bùi tổng để y tá phụ trách cho Bùi Dục Kỳ giúp cô mở cửa đi vào.

"Thư ký Chu, tôi khác với người khác mà.... Anh đã biết tôi nhiều năm như thế, anh cũng biết đó, tôi sẽ không làm hại Bùi tổng đâu.... Thay vì tìm y tác khác chăm sóc cho Bùi tổng, tôi là người thích hợp nhất không ai qua!"

"Thích hợp nhất ?" Chu Khải Hoa hừ lạnh, gằn từng tiếng lạnh tanh nói: "Không phải y tá Đổng là người chăm sóc Bùi tổng vào tối hôm qua sao? Trước khi đi, tôi đã đặc biệt nhờ vả cô hy vọng cô có thể ở cùng trong phòng bệnh với Bùi tổng, nhưng lúc xảy ra sự chuyên cô không hề có ở trong phòng. Cô không làm tròn bổn phận trông nom, lại còn bị kẻ xấu đánh thuốc mê, bây giờ lại còn muốn tôi và Bùi tổng tiếp tục tin tưởng cô ư?"

"Tôi........"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!