◎Bà mới gọi mẹ bừa bãi đó! Bùi Dục Kỳ vừa tủi thân vừa giận dỗi.◎
Có điều gì sốc hơn một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ từ khi sinh ra chưa từng mở miệng nói, bỗng dưng lại mở miệng nói?
Mà còn nói một từ "Mẹ" khiến người khác sợ bay màu nữa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dục Kỳ, cháu vừa mới gọi "mẹ" ư?"
Hạ Lan Chi cực kỳ khiếp sợ, suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình nghe lầm.
Bùi Dục Kỳ không phải là một thằng ngốc bị tự kỷ ngay cả nói cũng không biết nói ư?
Bà ta đột nhiên nghĩ đến Trịnh Tuệ Văn đã báo cáo với bà, cái người phụ nữ tên Thẩm Tuyết này vì muốn giành được thiện cảm của Bùi Ôn Du, còn mua cả hình treo tường dạy học vỡ lòng có âm thanh cho trẻ em, ý đồ muốn dạy Bùi Dục Kỳ nói chuyện.
Lúc bà ta nghe được chuyện ấy chỉ cười khinh.
Người tự kỷ không có khả năng học cách nói chuyện. Bởi vì tự kỷ là một loại bệnh, là một loại chướng ngại, tất nhiên không thể học nói được, nếu nói dễ dàng như vậy thì có còn gọi là tự kỷ không?
Nhưng bây giờ, Bùi Dục Kỳ thật sự đã mở miệng nói chuyện!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ... thật sự đúng là cô ta đã dạy nó mở mang đầu óc sao? Mới dạy hai ngày mà đã…..
Hạ Lan Chi không dám tin, muốn tiến lên vài bước đã bị Tiết Khánh Vũ vội vàng giữ lại: "Thằng bé mới vừa mở miệng nói chuyện, bà đừng làm nó sợ..."
Khi Hạ Lan Chi lên tiếng, Bùi Dục Kỳ bị ánh mắt rực lửa của mọi người nhìn chằm chằm đã sớm bị dọa đến tái mặt vì sợ hãi, rụt rè như bị điện giật lùi ra sau lưng Tiết Huệ Vũ, co lại thành một cục nho nhỏ.
Nhưng rất nhanh, cậu lại ló đầu nhỏ ra, giọng yếu ớt như muỗi kêu nhìn về phía Bùi Ôn Du, ấp úng ngập ngừng lên tiếng: "Bố...... hức....."
Giọng hức ngọt ngào như sữa lại chui ra, dưới ánh mắt đăm đăm của mọi người, mắt Bùi Dục Kỳ đo đỏ, véo mũi nhỏ của chính mình muốn đè tiếng nấc xuống.
"Bố.... Bố......"
Cháu trai cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Tiết Khánh Vũ vừa mừng vừa sợ, nhưng khi nghe cậu mở miệng gọi hai từ bố bố, nghĩ đến con gái đã mất của mình, trong lòng ông chua chát một trận, quay đầu hỏi: "Ôn Du, bây giờ Dục Kỳ đã có thể nói được rồi sao? Lần đầu tiên nó mở miệng nói chuyện là lúc nào vậy?"
Tuy rằng vừa rồi đã biết Bùi Dục Kỳ bằng lòng nói chuyện, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Bùi Ôn Du nghe được giọng của Bùi Dục Kỳ.
Hắn không thể nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong phòng bệnh, chỉ có thể dựa vào thính giác đột nhiên nhạy bén mà phỏng đoán tiến triển của tình hình.
Nhưng khi con trai mở miệng gọi bố, cả đầu hắn bỗng "ong ong" mà ngừng suy nghĩ.
Sau khi Tiết Huệ Vũ đồng ý sinh con, một người lần đầu làm bố như hắn từng mơ tưởng rất tốt đẹp rằng, con của họ là trai hay gái, con của họ lần đầu mở miệng gọi bố hay mẹ, chắc là gọi mẹ nhỉ! Từ "mẹ" phát âm dễ hơn từ "bố" một chút.
Khi đó, dù biết rằng Tiết Huệ Vũ rất chán ghét việc mang thai và sinh con, nhưng Bùi Ôn Du vẫn luôn cảm thấy, mười tháng hoài thai là một chuyện rất vất vả. Nhìn thấy cục cưng lớn lên từng chút một, người cảm động nhất hẳn chính là người mẹ. Cô ấy chắc hẳn cũng giống hắn, mong chờ tiếng nói đầu đời của con chính là gọi mình.
Nhưng trong lúc Tiết Huệ Vũ ở cữ, việc chăm sóc con đều đổ lên đầu hắn.
Nhìn Tiết Huệ Vũ ngay cả bế cũng không bằng lòng bế con mình, Bùi Ôn Du ý thức được cô ấy cảm thấy con cái chính là gánh nặng, trong lòng hắn chua chát, đột nhiên cảm thấy lần đầu tiên con mở miệng nói chuyện có lẽ là sẽ gọi bố....
Bùi Ôn Du không hy vọng chuyện sẽ xảy ra như thế, cũng không hy vọng con bọn họ từ nhỏ đã ý thức được rằng mình không được mẹ yêu thương.
Vậy nên mặc dù đối mặt với bé con đang được quấn trong tả lót, cũng sẽ không kìm lòng được muốn nói với con rằng mẹ cũng thương con, hy vọng cách xưng hô "Mẹ" này có thể để lại ấn tượng trong lòng con trai của họ, để cho tương lai sau này người đầu tiên mà con gọi sẽ là mẹ.
Dù cho hiện tại Tiết Huệ Vũ không thích con của họ, nhưng vào một ngày nào đó trong tương lai, khi Tiết Huệ Vũ nghe được âm thanh ngây thơ mà con gọi "Mẹ", hẳn cũng sẽ có một loại cảm giác ngạc nhiên đến vui mừng.
Chỉ là kế hoạch dạy con gọi mẹ vẫn chưa thành công thì nửa đường chết yểu trong một lần tai nạn xe hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!