◎ Giống như bé mèo nhỏ bị giẫm đuôi, đột nhiên trốn về phía sau mẹ.◎
Tiết Huệ Vũ trước khi vào phòng bệnh đã từ trong miệng Chu Khải Hoa biết được, đôi mắt của Bùi Ôn Du chưa thích ứng được với ánh sáng, cho nên tạm thời cần đeo kính râm che ánh sáng.
Mà sau khi tiến vào phòng bệnh, Tiết Huệ Vũ vẫn luôn lặng lẽ quan sát Bùi Ôn Du. Dù cho đeo kính đen che đi hơn nửa khuôn mặt, vẫn có thể nhìn ra sắc mặt hắn lộ ra trạng thái ốm bệnh trắng bệch như cũ, giọng nói cũng ngăn người ngoài cách xa cả ngàn dặm, mang theo khàn khàn cùng suy yếu vô cùng rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ha... ngay cả nói cảm ơn cũng nói đến không lạnh không nóng.
Hiện tại, bởi vì cặp kính đen này, Tiết Huệ Vũ nhìn không thấu vẻ mặt hắn, chỉ có thể bóp cổ tay chồng trên hợp đồng của mình quả nhiên không thể nghe ra giọng nói của cô!
Nhưng Tiết Huệ Vũ không thể không thừa nhận, cho dù tối qua nằm ở trên giường giống như người chết, cho dù hiện tại dưới chiếc cằm nhọn gầy đầy râu tiều tụy, người đàn ông này vừa đeo kính đen, vẫn đẹp đến tận xương tủy như cũ.
"Thư ký Chu trước khi Bùi tiên sinh tỉnh lại đã đưa cho tôi một tấm thẻ, báo đáp về mặt vật chất tôi không cần nữa. Chỉ là... tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi vừa gặp Dục Kỳ như đã quen từ lâu, hy vọng có thể cho tôi tiếp tục chăm sóc Dục Kỳ."
Tiết Huệ Vũ cũng không biết sợi gân nào của Bùi Ôn Du sai dây để rồi nhất định phải đổi cô, nhưng may mà Bùi Dục Kỳ vẫn một mực khóc ầm ĩ nháo loạn, khiến cô có cơ hội gặp mặt.
"Xin lỗi, Tiểu Chu trong lúc tôi hôn mê tạm thời đồng ý cho quý cô chăm sóc, cũng không phải ý của tôi" Bùi Ôn Du chém đinh chặt sắt nói, "Tôi sẽ tìm người quen chăm sóc cho Dục Kỳ, sau đó xem xét tìm bảo mẫu mới."
"Bùi tiên sinh có thể tìm bảo mẫu mới chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày của Dục Kỳ, nhưng mà, tôi có thể làm cho Dục Kỳ mở miệng nói chuyện, tôi có thể dạy Dục Kỳ nhận biết được mặt chữ, tôi không hề giống với bảo mẫu và gia sư trước kia Bùi tiên sinh tìm. Thay vì vội vã tìm kiếm bảo mẫu mới, Bùi tiên sinh vì sao không thể xem xét người đã khiến Dục Kỳ có thể mở miệng nói chuyện là tôi chứ?
Tôi có thể trở thành gia sư của Dục Kỳ, có tự tin khiến Dục Kỳ trở thành đứa trẻ khỏe mạnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Huệ Vũ tự đề cử bản thân, nói đến khoác lác tràn ngập, cô biết nếu Bùi Ôn Du quả thật đối tốt với Dục Kỳ thì tuyệt đối không thể cự tuyệt một điều kiện mê người để con mình có thể trở thành đứa bé khỏe mạnh như thế.
Quả thật, thấy hắn khẽ run giọng, ngữ khí dao động nói: "Dục Kỳ, thật sự có thể mở miệng nói chuyện sao?"
"Đúng vậy, Bùi tiên sinh."
Thấy Bùi Dục Kỳ vừa tiến vào phòng bệnh nhìn thấy Bùi Ôn Du liền kinh sợ rúc ở sau lưng của mình, hoàn toàn không dám đối mặt với bố, căn bản không dám chủ động chào hỏi bố, sau khi Tiết Huệ Vũ đi thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng mà ôm cậu lên giường bệnh, lại thấy Bùi Ôn Du thật sự rất lãnh đạm đối con trai của mình, ngay cả ánh mắt cũng không hướng về phía cậu.
Tiết Huệ Vũ nắm chặt nắm tay, quay đầu nhẹ dỗ dành nói với Bùi Dục Kỳ đang căng thẳng níu chặt góc áo lại suýt chút móc ngón tay: "Dục Kỳ, chúng ta đã học được cách nói chuyện rồi đúng không, chào hỏi một tiếng với bố nào..."
"Ách ô ô..." dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ, Bùi Dục Kỳ thân mang trọng trách nỗ lực tìm cảm giác tồn tại cho chính mình, cố tình lại cứ vào lúc này yết hầu khàn khàn không phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh nào vì vừa mới vụng trộm luyện tập trong thờì gian quá dài, hơn nữa còn giả vờ khóc một đoạn thời gian.
"bua……"
Cậu càng muốn muốn phát ra âm thanh, lòng lại càng gấp, càng luống cuống cũng càng không có tự tin, đột nhiên giống như mất tiếng, có làm thế nào cũng không phát ra được thanh âm gì, cuối cùng biến thành một chuỗi tiếng ho khan.
"Khụ khụ khụ..."
"Con rể Bùi!"
Chính vào lúc Bùi Dục Kỳ đang căng thẳng đến ho khan liên tục, một giọng nói lớn tiếng từ cửa truyền đến, Tiết Huệ Vũ đang im lặng vỗ nhẹ phía sau lưng Bùi Dục Kỳ trấn an cậu liền thấy cậu giống như con mèo nhỏ bị giẫm đuôi, đột nhiên trốn trở về phía sau lưng mẹ.
Cậu sợ hãi rúc thân người nhỏ lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến đổ mồ hôi.
Thấy chứng tự kỷ của đứa bé nhà mình lại tái phát, một cảm giác khủng hoảng kiểu người lạ chớ xâm nhập vào trong lĩnh vực của chính mình, Tiết Huệ Vũ lập tức nhẹ nắm ngón tay lại móc vào nhau của cậu.
Mà một giây tiếp theo, cô giương mắt nhìn lên liền thấy Hạ Lan Chi xách quà thăm hỏi túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt kích động mừng rỡ vọt vào phòng bệnh.
"Con tỉnh lại thật sự quá tốt rồi!!!"
Tiết Huệ Vũ sau này mới biết được Hạ Lan Chi là người yêu hư vinh.
Sau khi gả cho bố cô, bà ta ghét bỏ lý lịch sau khi mình tốt nghiệp cấp ba trằn trọc làm việc ở nhà máy, cho nên sau khi kết hôn luôn luôn mặc quần áo trang sức đẹp đẽ, mang vàng đeo bạc, một kiểu quý phụ nhân ưu nhã, sợ người ta không biết bà ta đã trở thành vợ của chủ tịch hội đồng quản trị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!