Chương 33: (Vô Đề)

◎Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Bùi Ôn Du nhảy dựng, ngay cả hô hấp cũng giống như ngừng lại một giây.◎

"Điều tra thử xem sau khi Bùi Vĩnh Ngọc bị giam giữ đã gặp những ai. Đừng tin bất kỳ ai, dù cảnh sát cũng không được hoàn toàn tin tưởng. Sau đó thu thập lại chữ ký... hãy sắp xếp lại các tài liệu sẽ cần cho cuộc họp. "

Sắc mặt Bùi Ôn Du bình tĩnh đến đáng sợ, sắc mặt Chu Khải Hoa phức tạp nói: "Bùi tổng, tình hình hiện tại của công ty không mấy lạc quan. Bởi vì anh gặp tai nạn xe bị thương nặng hôn mê không tỉnh, thậm chí còn có tin đồn rằng anh đã chết một cách đáng tiếc, giá cổ phiếu vốn vừa tăng đã giảm mạnh trở lại, các nhà đầu tư nhỏ lẻ hoảng sợ, mà cổ phần của anh chiếm nhiều nhất, tổn thất cũng nghiêm trọng nhất.

Nếu Bùi Vĩnh Ngọc nhân lúc giá rẻ để mua vào... lại tẩy trắng cho chính mình, tôi nghĩ những ngọn cỏ đầu tường kia sẽ lại lung lay đến chỗ của Bùi Vĩnh Ngọc.... Muốn thu thập lại chữ ký của họ sẽ rất khó."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Khải Hoa muốn nói lại thôi.

Làm sao mà Bùi Ôn Du lại không hiểu được tình hình hiện tại đang bị bao vây khốn đốn chứ.

"Ba năm rưỡi trước bị tai nạn xe, vì thế mà bị tàn tật, tôi đánh mất tư cách của người thừa kế, cũng mất đi Huệ Vũ. Nếu bị ai đó trong công ty phát hiện ra tôi không chỉ bị tàn tật mà còn bị mù, Bùi Vĩnh Ngọc chỉ cần bắt lấy nhược điểm trí mạnh này để công kích, cũng không cần tẩy trắng cho chính mình nữa, tôi cũng chẳng còn tư cách để cạnh tranh nữa rồi. Nhưng trận chiến này, tôi tuyệt đối không thể thua! Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi đối với tôi, nên phải tốc chiến tốc thắng!

Vậy nên, Khải Hoa..."

Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, Bùi Ôn Du gằn từng chữ: "Chuyện tôi bị mù tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, tuyệt đối không thể tin bất kỳ ai! Người tôi tín nhiệm chỉ có mình cậu..."

"Bùi tổng, anh yên tâm. Tôi sẽ nghiêm cấm mọi người ra vào tầng này, đồng thời phong tỏa hoàn toàn tin tức. Không nhân viên y tế nào được phép vào ngoại trừ bác sĩ Cố. Kết quả kiểm tra cũng chỉ có bác sĩ Cố biết, được mã hóa trong hệ thống của bệnh viện."

Bùi Ôn Du gật đầu.

___Anh để tay lên ngực tự hỏi xem anh đã làm được gì? Đứa trẻ ba tuổi vẫn chưa biết nói, anh có biết con bị Trịnh Tuệ Văn hạ thuốc không? Anh nhẫn tâm bỏ con như vậy mà đi sao? Anh nhẫn tâm nhìn con bị những kẻ thân thích lợi dụng và ức hiếp ư? Để lại một đống cục diện rối rắm như vậy, anh chỉ muốn dứt áo ra đi thôi sao? Anh có biết sau khi anh chết, Bùi Dục Kỳ lớn lên sẽ trở thành loại người như thế nào không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một vài từ, Bùi Ôn Du đau đầu khẽ xoa huyệt thái dương: "Dục Kỳ gần đây có khỏe không? Nó có biết về vụ tai nạn xe của tôi không?"

Chu Khải Hoa vừa được giao trọng trách quan trọng mới nghĩ đến chuyện Bùi Dục Kỳ nằm viện vẫn chưa báo cho Bùi tổng, hắn nhanh chóng nói hết đầu đuôi gốc ngọn rằng Bùi Dục Kỳ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu sau khi biết Bùi tổng gặp tai nạn, lại không hề giấu diếm nói ra hết nguyên nhân kết quả chuyện cái chân Trịnh Tuệ Văn bị thương cần tĩnh dưỡng một tháng.

Liên tục nghe thấy "cô Thẩm" trong báo cáo của Chu Khải Hoa, Bùi Ôn Du hỏi một cách không chắc chắn rằng: "Thẩm tiểu thư mà anh đang nhắc đến là ai? Không phải là nhân viên y tế sao? Nếu không phải nhân viên y tế, vì sao cô ấy lại xuất hiện ở phòng bệnh VIP của tầng này?"

Toàn bộ tầng này đã được tập đoàn Bùi Thị bao hết, cho nên trước đó Bùi Ôn Du mặc định rằng cô Thẩm, người đã phát hiện ra kẻ giả mạo bác sĩ là nhân viên y tế...

Chu Khải Hoa mới sực nhớ ra Bùi tổng còn chưa biết cô Thẩm, lập tức giải thích nói: "Bủi tổng, Thẩm tiểu thư chính là ân nhân cứu mạng của anh, chính cô ấy đã kéo anh ra khỏi chiếc xe rơi xuống sông, vậy nên tôi đã đưa cô ấy cùng vào phòng bệnh VIP trên tầng này. "

"Sáng ngày hôm qua, sau khi cô Thẩm tỉnh lại, tôi cũng đã thay mặt Bùi tổng cảm ơn cô ấy. Không ngờ cô Thẩm lại cứu Bùi tổng một mạng, vốn nghĩ sau khi anh tỉnh dậy sẽ trực tiếp nói lời cảm ơn, nhưng hiện tại Bùi tổng anh lại không tiện gặp người ngoài, vì vậy sau này có lời biết ơn nào cần bày tỏ, tôi sẽ thay anh chuyển lời..."

Bởi vì đối phương cứu Bùi tổng hai mạng, Chu Khải Hoa thật sự rất biết ơn cô ấy, vậy nên cứ liên miên lải nhải mà nói ra hết từng chuyện từng chuyện: "Coi Thẩm cũng là một người đáng thương..... tuổi còn trẻ mà đã mất con... Hơn nữa con của cô ấy cũng tên Dục Kỳ... Hẳn cô ấy thật tâm thích và yêu thương Dục Kỳ. Nếu cô ấy không nói dối, cái dì Trịnh kia….. có lẽ đó thật sự là làm việc quá xao nhãng.

Bây giờ những ngày dì Trịnh tĩnh dưỡng đây, liền nhờ cậy cô ấy thay dì Trịnh chăm sóc Dục Kỳ...."

Thấy vẻ mặt của Bùi tổng càng ngày càng kỳ quái, Chu Khải Hoa lập tức bổ sung một câu: "Dục Kỳ rất thích cô ấy...."

Bùi Ôn Du mím chặt môi: "Cô Thẩm ấy nói cũng có lý. Cậu đi tra xem báo cáo nhập viện của Dục Kỳ có sự bất thường nào không, đặc biệt là xét nghiệm máu. Tôi nghi ngờ Trịnh Tuệ Văn không nói thật, thậm chí có thể đã hạ thuốc Dục Kỳ..."

Chỉ cho rằng Trịnh Tuệ Văn vì lười biếng mới đâm thọc như thế, Chu Khải Hoa ngẩn ra, hơi lắp bắp nói: "Hạ... thuốc? Dì Trịnh từ lúc Dục Kỳ vừa sinh đã chăm sóc Dục Kỳ rồi, làm sao có thể ra tay độc ác với một đứa trẻ như vậy cơ chứ...."

"Tôi cũng hy vọng là giả." Lông mi Bùi Ôn Du run rẩy, đôi môi mím chặt giọng trầm xuống, "có thể cậu cảm thấy tôi điên rồi, khoảng thời gian tôi bị tai nạn hôn mê, nghe được giọng của Huệ Vũ. Cô ấy nói con của chúng tôi vẫn luôn bị Trịnh Tuệ Văn hạ thuốc, trách tôi không chăm sóc tốt cho con.... tôi còn cảm thấy cô ấy đang đứng trước phòng bệnh của tôi, kêu tôi nhanh tỉnh lại.

Nếu tôi cứ chết đi như thế, cô ấy có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho tôi..."

"Bùi tổng, đây hẳn là giấc mơ của anh.....", sợ Bùi tổng nhớ đến chuyện đau lòng, Chu Khải Hoa cẩn thận lựa lời nói.

Bùi Ôn Du mím môi cười tự giễu, đôi mắt trống rỗng vô thần bất giác lóe lên ánh nước: "Cũng có thể là cô ấy báo mộng cho tôi...."

Trong phòng bệnh im lặng vài giây, Bùi Ôn Du trầm giọng nói thêm: "Bất kể kết quả ra sao, thì cũng tuyển thêm một bảo mẫu khác đi, không cần phiền cô Thẩm này nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!