Chương 32: (Vô Đề)

◎ Hai chân tàn tật, hai mắt lại mù... Mỗi lần tai nạn xe đều bị cướp đi một thứ……◎

"Anh vừa gửi wechat cho thư ký của bố, thư kí Trần nói bố đang họp, cũng không tìm chúng ta."

Vẻ mặt của Tiết Huệ Vũ bỗng chốc nghiêm lại, cô ngây người nói: "Anh có ý gì?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không ngờ Tiết Huệ Vũ phát hiện ra nhanh như vậy, Bùi Ôn Du hơi chột dạ, hắn lén nhìn vẻ mặt của Tiết Huệ Vũ, dịu dàng nói: "Gần đây em vẫn sầu muộn không vui, lo lắng căng thẳng. Những món thích ăn trước kia cũng ăn không ngon miệng... Anh rất lo, nên hẹn gặp bác sĩ giúp em.... Chờ sau khi đi bệnh viện xong, chúng ta cùng đi xem nhạc kịch đi, anh đã mua hai vé nhạc kịch "Bóng ma trong nhà hát" mà năm ngoái em thích xem nhưng không thể xem được…..

"Thân thể tôi rất khỏe, không có bệnh, ăn ít là vì tôi muốn giảm cân." Tiết Huệ Vũ nhíu mày, "quay về đi, đừng lãng phí thời gian hồi phục của tôi!"

"Tiết Huệ Vũ !" Khóe môi hắn mím chặt mấy phần, giọng điệu Bùi Ôn Du vừa sốt ruột vừa lo lắng: "Ba lê quan trọng như vậy sao? Em vẫn đang ở cữ, thân thể chưa khỏe, lại luyện tập ngày đêm như vậy! Chẳng may....."

"Rất quan trọng." Tiết Huệ Vũ lạnh lùng nhìn Bùi Ôn Du, đôi mắt đen láy phủ một tầng băng, "ngày đầu anh biết ba lê quan trọng với tôi như nào sao? Nếu hiện tại tôi không nắm chặt thời gian để phục hồi, thì sao có thể lấy lại vóc dáng trước khi sinh? Chỉ một năm nay thôi đã mọc lên rất nhiều người mới, cái người Mạnh Vũ Vi kia, anh có biết cô ta và Tiết Hoành Tuấn cấu kết ở cùng nhau không?

Tên nhãi Tiết Hoành Tuấn cố tình nâng đỡ Mạnh Vũ Vi để chọc tức tôi, lần trước ăn cơm thấy hai người họ, cơm đã ăn đêm hôm ấy đều muốn nôn ra hết....."

"Tiết Huệ Vũ!" Cắt ngang tâm trạng đang dần trở nên cáu kỉnh của Tiết Huệ Vũ, nhận thấy giọng điệu của mình cũng trở nên nóng nảy, Bùi Ôn Du hít sâu một hơi, thấp giọng khẩn cầu nói: "Theo anh đến bệnh viện đi, hiện tại em phải đi bệnh viện, Huệ Vũ, cơ thể là vốn liếng của cách mạng, cứ đến bệnh viện đi....."

"Tôi không đi!" Tiết Huệ Vũ cao giọng nói "Tài xế Từ, lập tức quay đầu xe trở về đi!

______Xuống cầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tài xế Từ, cứ lái đến bệnh viện đừng dừng lại!"

______Không cần nói thêm nữa, xuống cầu, quay đầu trở về!

"Bùi Ôn Du! Anh thích ép buộc người ta như vậy sao? Đã nói sau khi kết hôn chúng ta chẳng dính dàng gì đến nhau cả, bây giờ đứa bé cũng sinh cho anh rồi, có phải là anh lo quá rộng rồi không...... A ______"

Đối diện có một chiếc xe tải đang chạy ngược chiều, vì tránh né va chạm, tài xế bẻ lái gấp sang trái, quán tính mạnh đã hất cả hai người qua bên phải, giây tiếp theo, Tiết Huệ Vũ đập vào cửa kính xe rồi bị hất văng ra ngoài...

Không được! Không được!

Thời gian nhưng lặng, hình ảnh đột nhiên như ngưng đọng trong chớp mắt này.

"Ầm....."

Hiện trường vụ tai nạn giống như thủy tinh vỡ vụn, Bùi Ôn Du đột nhiên có thể cử động được, hắn vội vã chạy đến ôm chặt Tiết Huệ Vũ đang không thắt dây an toàn, hoảng sợ hét lên: "Huệ Vũ, Huệ Vũ... Em không sao chứ.... Có bị thương...."

Từ "Không" khản đặc giống như ai đó đang mạnh mẽ bóp cổ họng hắn, chỉ thấy máu tươi theo khóe mắt khóe miệng cô chảy xuống, như đâm mạnh vào ánh mắt hắn.

Tiết Huệ Vũ rũ bỏ bàn tay hắn đang ôm chặt cô, ánh mặt nhìn về phía hắn tràn ngập ai oán và căm hận: "Bùi Ôn Du, tôi hận anh!"

Trong đầu Bùi Ôn Du "ong" lên một tiếng, sững sờ nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của Tiết Huệ Vũ, một lần rồi lại một lần căm hận mắng: "Tất cả là tại anh, tôi mới chết!"

"Bùi Ôn Du, vì sao người chết không phải là anh!"

Hốc mắt lệ nóng quanh tròng, cảm giác hít thở không thông như một lưỡi dao sắc bén đang cứa liên tục vào vết thương rỉ máu.

Đúng vậy, vì sao người sống sót chỉ có mình tôi....

Trong cơn tuyệt vọng và nghẹt thở mãnh liệt, Bùi Ôn Du kinh hoàng tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.

Hắn nằm vật ra giường, dạ dày cuộn trào buồn nôn, nước mắt không ngừng từ hai mắt trào ra.

Hắn lặng lẽ khóc, thở hổn hển vì đau đớn, làm kinh động đến Chu Khải Hoa đang chăm sóc hắn vào ban đêm, lập tức nhấn chuông báo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!