◎Mềm mại gọi "Mẹ", phảng phất như rầm rì chiếc giọng sữa tủi thân để làm nũng◎
Tối qua ở trong ngực ấm áp của mẹ, Bùi Dục Kỳ vui sướng tiến vào mộng đẹp.
Cậu ngủ thật say, say đến mức tranh cãi ầm ĩ cùng ồn ào náo động ngoài phòng bệnh tối qua đều không làm cậu bừng tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu hoàn toàn không biết gì đối với mọi thứ xảy ra ngoài phòng, buổi sáng tỉnh lại xoay người, theo bản năng quyến luyến dụi dụi thân mình về phía bên cạnh... lại chụp vào một khoảng không.
Bên cạnh cậu trống trải lạnh lẽo, cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, mới ý thức được trên giường chỉ còn một mình cậu.
Không thấy mẹ đâu nữa!
Bùi Dục Kỳ giống như con mèo nhỏ xù lông mạnh mẽ từ trên giường nhảy dựng lên.
"Binh—--"
Đầu nhỏ của Bùi Dục Kỳ đập vào bức hình treo ở đầu giường.
"Xin chào, người bạn nhỏ~"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải đầu giường còn treo bức hình mà mẹ tặng cho cậu, cậu cũng hoài nghi chính mình có phải nằm mơ một giấc mơ không có thật hay không.
Lại nằm trở về trong ổ chăn lần nữa, che chiếc đầu nhỏ bị đụng đau, Bùi Dục Kỳ lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.
Cậu e sợ mình ngủ rồi tỉnh lại lần nữa, mẹ sẽ lại biến mất, vẫn luôn cảm thấy mình cần phải làm gì đó giúp mẹ!
Nhưng mà, cậu đã ba tuổi rồi còn không biết nói chuyện, thật sự vừa ngốc vừa chậm! Mới trở thành trói buộc của mẹ!
Sao cậu có thể ham ngủ được nữa!
Bùi Dục Kỳ trong lòng tự phỉ nhổ chính mình nắm chặt quả đấm nhỏ bò dậy, ánh mắt kiên định nhìn về bức tranh có tiếng treo ở đầu giường.
Chiều hôm qua dưới sự dạy dỗ của mẹ, Bùi Dục Kỳ đã học được làm sao sử dụng bức tranh treo tường này tiến hành học tập toàn diện, thậm chí đã phân rõ phụ âm và nguyên âm.
Muốn mở miệng nói chuyện, nhất định phải liên kết phụ âm cùng nguyên âm với nhau mới có thể tạo thành một âm tiết hoàn chỉnh.
"Xin chào, người bạn nhỏ~"
Nghĩ như vậy, Bùi Dục Kỳ lập tức tìm đến góc bên ấn nút khởi động của bức tranh treo tường, sau đó quen thuộc ấn xuống nút "đọc theo" này.
Cứ như vậy nghe từng cái một từ trên xuống dưới hai lần, cậu suy tư ấn xuống "m" ngày hôm qua chưa được dạy đến, ngay sau đó lại ấn xuống "a".
"m……a……"
Bùi Dục Kỳ không hề mất kiên nhẫn mà lặng lẽ ấn thật nhiều lần trên mấy nút "m" cùng "a" này, nhỏ giọng sửa sai phát âm của chính mình
cho đúng.
"m……a……"
Mãi đến khi sắc trời càng ngày càng sáng, Bùi Dục Kỳ nhận thấy mẹ sắp qua đây lập tức treo tranh trở lại đầu giường, ai ngờ đụng phải cái nút tắt máy bên sườn của tranh treo, liền nghe được trong phòng bệnh an tĩnh đột ngột vang lên "Hoan nghênh bạn lần sau lại đến với buổi học ~ bạn nhỏ, tạm biệt~".
Cậu bị dọa đến lăn trở lại trong ổ chăn.
Bị bắt tại trận rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!