"Lặp lại lần nữa, tôi chán ghét anh, cũng chán ghét đứa nhỏ này. Nếu trở lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn kết hôn với anh. Lúc đầu quả thật là mắt tôi mù, cho rằng anh là lựa chọn tốt nhất của mình..."
Đau khổ, khó chịu, bi thương, hoảng sợ, tuyệt vọng——
Cảm xúc tiêu cực vờn quanh trong đầu, lời nói cuồng loạn càng ngày càng vang dội, càng ngày càng dày đặc…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi đến khi một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên.
Trong thoáng chốc hắn dường như nghe được giọng nói của Tiết Huệ Vũ. Không phải tiếng tranh cãi cuồng loạn, mà là thanh âm nức nở.
Bùi Ôn Du vẫn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì hắn gặp được Tiết Huệ Vũ.
Nhưng sau này mới ý thức được, có lẽ lần gặp mặt ngày đó của bọn họ mới là bắt đầu bất hạnh của Tiết Huệ Vũ. Hắn tự cho là đúng cho rằng hôn nhân của mình mang đến hạnh phúc cho cô, nhưng thứ mang đến cuối cùng, chỉ là phiền não cùng tuyệt vọng vô tận.
Thậm chí, mang đến cái chết cho cô…..
Thật xin lỗi——
Ý chí càng ngày càng tan rã, phảng phất như thế giới của bản thân bị ăn mòn, chung quanh càng ngày càng xuất hiện nhiều mây mù màu đen, thân thể cũng tựa như là lâm vào rong bùn hít thở không thông... Dùng sức mà kéo hắn vào trong bóng tối.....
Bùi Ôn Du không giãy dụa, cũng không có ý chí chiến đấu với mảnh tối đen này, chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, càng ngày càng buồn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn xung quanh ồn ào cũng càng ngày càng an tĩnh——
Bóng tối nhấn chìm năm giác quan của hắn, Bùi Ôn Du không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhìn không thấy bất cứ cảnh vật nào, không cảm giác được bất kỳ mùi vị và hơi thở nào, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu…..
Hắn càng ngày càng mệt…..
Xin lỗi——
"Bùi Ôn Du, anh thật sự muốn làm người thực vật sao?"
Dưới tình huống một mảng tối mờ mịt cái gì cũng không nghe thấy, một thanh âm đột nhiên truyền lại.
"Anh rõ ràng đã đồng ý chăm sóc đứa bé thật tốt, đây là lời hứa trong miệng anh sao?"
Thanh âm hư ảo càng ngày càng rõ ràng, quen thuộc đến mức thức tỉnh ý thức càng ngày càng rệu rã của Bùi Ôn Du.
Huệ….. Vũ……
Là giọng nói của Tiết Huệ Vũ…..
Bởi vì hắn đã chết rồi, cho nên Tiết Huệ Vũ đến đón hắn sao?
"Anh tự vấn lòng xem anh đã làm được gì? Đứa bé ba tuổi cũng không biết nói chuyện, anh có biết bé vẫn luôn bị Trịnh Tuệ Văn hạ thuốc không? Anh nhẫn tâm bỏ bé như vậy rời đi sao? Anh nhẫn tâm nhìn bé bị những người thân thích tùy ý bắt nạt sao? Để lại một đống cục diện rối rắm lớn như vậy, anh liền muốn đi thẳng sao! Anh có biết sau khi mình chết, Bùi Dục Kỳ lớn lên sẽ biến thành dạng gì không? Nếu anh còn có chút lương tâm, anh liền tỉnh lại cho tôi!
Anh nhanh tỉnh lại cho tôi có biết hay không hả!"
Thanh âm gần trong gang tấc vang lên bên tai, hô hấp ấm áp rõ ràng đến có thể nghe được.
Cô ở ngay bên cạnh….
Cô ấy có tiếng hô hấp!
Tiếng tim đập bình bịch mạnh mẽ có lực đang nhảy trong lồng ngực, một loại xúc động không chân thật khiến Bùi Ôn Du nỗ lực muốn mở hai mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!