Cuối cùng theo đã hứa, Tiết Huệ Vũ còn không quên mua toàn tập truyện cổ tích Andersen cùng món đồ chơi xếp gỗ kiểu mới nhất, cùng với bánh quy và kẹo dẻo trái cây hoạt hình cậu thích ăn nhất cho Bùi Dục Kỳ!
Sau này mỗi ngày cô đều sẽ đọc truyện cổ tích cho bé con, cùng nhau chơi xếp gỗ~
Bởi vì làm chuyện đuối lý sợ người khác sẽ nhìn ra gì đó, Trịnh Tuệ Văn không hề muốn người khác nhúng tay vào chăm sóc Bùi Dục Kỳ một chút nào, cũng tìm không thấy lý do nào thích hợp để cho đối phương cút đi, chỉ có thể nhìn về phía con gái nhà mình xin giúp đỡ, hy vọng con gái mình đi chăm sóc Bùi Dục Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Đổng Lệ Mai chỉ một lòng muốn chăm sóc Bùi Ôn Du, tất cả kế hoạch đều triển khai quay quanh Bùi Ôn Du, làm sao có thời giờ chăm nom cho đứa trẻ! Còn là một đứa ngốc bệnh tự kỷ không thể khai thông... Dù cho chăm sóc nó đến thỏa đáng, nó cũng không thể mở miệng nói cho Bùi Ôn Du biết, đây không phải là uổng phí sức lực sao!
Cô mới lười làm loại chuyện lấy lòng phí sức này.
Mà tuy rằng cô ta nửa tin nửa ngờ lý do cái người Thẩm Tuyết này muốn chăm sóc cho Bùi Dục Kỳ, thậm chí bởi vì lời nói hành động có chút tương tự với Tiết Huệ Vũ kia khiến cô cảm thấy có rắp tâm khác... Nhưng người phụ nữ này đã từng sinh con!
Bùi tổng có gấp đến đâu cũng sẽ không coi trọng chiếc giày rách tướng mạo tầm thường này!
Mà nếu quả thật cô ta mất con, thậm chí còn vì thế mà từng nghĩ quẩn tự sát mà nhanh như vậy đã dụ dỗ lăng nhăng, thấy người sang bắt quàng làm họ, khẳng định sẽ bị người ta lên án, cô không ngại phóng loa bêu rếu ra ngoài giúp cô ta, chuyện xấu bát quái này một khi lan truyền lên trên mạng lo gì không có anh hùng bàn phím chửi ầm cô ta một hồi, cho nên Đổng Lệ Mai nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có người sẵn lòng làm bảo mẫu miễn phí cớ sao không vui chứ?
Thậm chí lỡ như Bùi Dục Kỳ có chỗ nào không thoải mái còn có thể đẩy hết trách nhiệm lên trên người cô ta!
Cứ như vậy, Tiết Huệ Vũ tạm thời thay thế Trịnh Tuệ Văn trở thành bảo mẫu của Bùi Dục Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ting! Chúc mừng kí chủ đạt được 1 điểm giá trị hồi sinh, xin hãy không ngừng cố gắng!]
Trịnh Tuệ Văn không hề vừa lòng với kết quả này, nhưng nghĩ đến tên ngốc Bùi Dục Kỳ này cũng không biết nói chuyện, mình có gì phải hoảng sợ chứ, thậm chí con gái nói đúng, lỡ như Bùi Dục Kỳ có gì đó không thoải mái cũng có thể đẩy lên trên đầu người phụ nữ kia!
Tuy nhiên, lúc băng xong thạch cao khập khiễng đi đến phòng bệnh của Bùi Dục Kỳ, thì liền thấy Thẩm Tuyết đang cùng Bùi Dục Kỳ ngồi trên giường.
Trịnh Tuệ Văn khẽ nhíu mày tiến lên trước, thấy đối phương thế mà còn mua một hình treo tường dạy vỡ lòng có tiếng cho trẻ con, rất bài bản mà dán hình lên trên tường, nghiêm túc đàng hoàng mà ấn thử từng cái từng cái ký hiệu, bà lập tức cảm thấy hành vi của đối phương có chút buồn cười.
"Cô còn thật sự tính làm cô giáo dạy thiếu gia nói chuyện nữa sao?"
Tiết Huệ Vũ đến mí mắt cũng không nhấc lên, tiếp tục ấn ký hiệu vận mẫu, dạy từng cái từng cái một rằng: "A, ô, e, y, u, yu..."
"A... lúc phát ra "a", miệng mở to... run dây thanh quản..."
Ngu xuẩn, thật sự cho rằng có thể dạy một đứa bệnh tự kỷ biết sao? Bệnh tự kỷ cũng không phải loại tính cách hướng nội không chịu nói chuyện đơn giản kia, vừa dạy liền sẽ biết!
Trịnh Tuệ Văn bị bỏ lơ lòng dạ bức bối, vẫy vẫy tay kêu Bùi Dục Kỳ đi qua, ai ngờ sau khi Bùi Dục Kỳ nhìn thấy bà ta lại lập tức cúi đầu xuống.
Trịnh Tuệ Văn bị ngó lơ nhiều lần liên tiếp trong lòng ủ một bụng lửa.
Trước khi người phụ nữ này chưa xuất hiện, Bùi Dục Kỳ nào dám không để ý và phản kháng bà ta! Hiện tại cái thằng ranh con này thế mà cũng không để bà vào mắt!
"Thiếu gia, nếu cậu không muốn nói chuyện, không cần miễn cưỡng chính mình học làm gì... Chúng ta chơi xếp gỗ đi..."
Trịnh Tuệ Văn nói rồi, giả mù sa mưa vươn tay muốn kéo Bùi Dục Kỳ đến bên cạnh mình, không ngờ vừa bắt lấy cánh tay nhỏ của Bùi Dục Kỳ, liền bị Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu hung hăng cắn một cái vào mu bàn tay.
"Shhhh " Trịnh Tuệ Văn chỉ cảm thấy trên tay đau xót, hít ngược vào một hơi lạnh, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dấu răng bén nhọn trên mu bàn tay chậm chạp không thể phản ứng lại.
Ngược lại Tiết Huệ Vũ cũng giật mình vội vàng nhìn răng nanh của Bùi Dục Kỳ, thấy cậu không bị thương, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Đứa nhỏ này sao có thể cắn đồ vật lung tung vậy chứ, trên tay vi khuẩn nhiều lắm, lỡ như bị nhiễm vi khuẩn thì làm sao bây giờ!"
"Cô!"
Tiết Huệ Vũ cau mày, bộ dáng ghét bỏ chỉ chó mắng mèo, khiến Trịnh Tuệ Văn tức giận đến môi phát run muốn chửi ầm lên, Tiết Huệ Vũ cứ như mới phản ứng lại được mình nói sai lời, vội vàng ơ được một tiếng che miệng giải thích: "Dì Trịnh, không phải tôi nói dì bẩn, là dì vừa mới bó thạch cao, khẳng định chưa rửa tay nhỉ... Dì cũng biết trong bệnh viện nhiều dơ bẩn mà, khắp nơi đều là vi khuẩn này virus này... Dục Kỳ còn nhỏ, cần phải chú ý vệ sinh thật nhiều..."
Cô nói rồi, lại cúi đầu giáo dục Bùi Dục Kỳ vẫn luôn ngoan ngoãn dính vào bên cạnh mình nói: "Về sau tuyệt đối không được cắn loạn xạ! Có nghe không!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!