Chương 22: (Vô Đề)

"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, là không cẩn thận bị thương hả?"

Đổng Lệ Mai sáng suốt thấy bầu không khí ở đây không ổn lắm, đồng thời nhận ra Tiết Huệ Vũ là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng, dùng mắt ra hiệu ý để Trịnh Tuệ Văn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

Nhưng khi thấy con gái của mình xuất hiện, Trịnh Tuệ Văn lại càng giận dữ hơn nữa, trực tiếp hất bay cánh tay của con gái, đổi trắng thay đen khóc lóc kể lể nói: "Lệ Mai ơi, người này thế mà lại xông vào phòng bệnh của Bùi thiếu gia, quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi, con cũng biết bệnh tình thiếu gia mà, chắc chắn không chịu đựng được kích thích, người lạ xuất hiện sẽ dọa cậu ấy, mẹ vì muốn tốt cho thiếu gia mà mong cô ấy nhanh chóng rời đi, kết quả cô ấy không chịu ra ngoài mà con sử dụng bạo lực nữa."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bà ta dùng khóe mắt quét một cái lên người Bùi Dục Kỳ đang ngồi trong lòng Tiết Huệ Vũ, trong lòng cân nhắc dù sao nó cũng là một thằng ngốc không thể nói chuyện, chẳng lẽ bọn họ lại tin tưởng một người ngoài cuộc hơn bà ta, một bảo mẫu vàng đã chăm sóc Bùi Dục Kỳ kể từ khi nó mới lọt lòng sao.

Bà ta lau một giọt nước trên khóe mắt, nức nở nói: "Thư ký Chu, cơ thể tôi bị thương cũng không sao, chỉ sợ tay chân cô ta không nặng không nhẹ làm thiếu gia bị thương, thiếu gia từ bé đã được tôi nuôi dưỡng, cậu ấy chính là một mụn cơm bảo bối của tôi, bây giờ Bùi tổng lại bị thương nặng dẫn đến hôn mê, thiếu gia vì nghe tin dữ mà phải nằm viện, tôi tuyệt đối không thể để đứa nhỏ này bị kích thích thêm nữa "

Từng câu từng chữ khóc lóc kể lể của Trịnh Tuệ Văn vang bên tai Chu Khải Hoa, nhưng cô gái xa lạ mà Trịnh Tuệ Văn đang nói lại là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng.

Não Chu Khải Hoa đình chỉ hai giây, sau khi nhận rõ Bùi Dục Kỳ cũng không phát bệnh mà là Trịnh Tuệ Văn cùng ân nhân cứu mạng Thẩm Tuyết sinh ra hiểu lầm và mâu thuẫn, hắn kỳ quái nhìn về phía Tiết Huệ Vũ, cân nhắc nói: "Thẩm tiểu thư, có thể giữa cô với dì này đã xảy ra hiểu lầm rồi, không biết vì sao cô lại xuất hiện trong phòng của Bùi Dục Kỳ, nhưng Dục Kỳ là đứa trẻ không thể chịu được kích thích, lại càng sợ người lạ, mời."

Hắn nói xong muốn tiến lên dắt tay Bùi Dục Kỳ, lại thấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ gắt gao nắm chặt quần áo của Tiết Huệ Vũ, ánh mắt lúc nào cũng đờ đẫn giờ phút này bỗng nhiên trở nên hung dữ trừng mắt nhìn hắn, toàn thân đều căng thẳng, điều này làm cho Chu Khải Hoa kinh ngạc, bàn tay đang giơ ra đông cứng vì xấu hổ.

Hắn đã giúp đỡ Bùi tổng làm việc, sao lại có thể không biết rằng Bùi Dục Kỳ được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ chứ.

Thậm chí sau khi tháp tùng Bùi tổng đến bệnh viện nhiều lần, cũng biết được rằng tình trạng của Bùi Dục Kỳ không mấy lạc quan.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu đã ba tuổi rưỡi mà vẫn chưa biết nói chuyện, cũng chẳng nhận biết được ai, ánh mắt khô khan không có thần, thậm chí có những hành vi tự ngược đãi bản thân khi bị bệnh.

Bùi tổng vốn dĩ vì chuyện của vợ mà thể xác và tinh thần trở nên tuyệt vọng, con trai lại được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, vì thế mà Bùi tổng rầu rĩ lo lắng không thôi, cảm thấy mình chính là kẻ hại con, làm cho con phát bệnh, thời gian lâu cũng không dám đến gần con nữa.

Mà sau nhiều lần gặp gỡ, dường như đứa trẻ này đã buông lỏng cảnh giác đối với hắn, còn sẵn sàng cho hắn nắm tay.

Bùi tổng thường xuyên kích động nên Bùi Dục Kỳ không muốn đến gần hắn chứ đừng nói là nắm tay, ngay cả ôm cũng không để cho hắn ôm.

Vì vậy Chu Khải Hoa rất có cảm giác lòng mang sứ mệnh.

Không ngờ giờ đây, cậu nhóc lại kháng cự không cho hắn đến gần. Lúc này mới hai tháng không gặp, đã không nhận ra hắn rồi sao?

Tuy nhiên, khác với khuôn mặt nhỏ nhắn khô khan trước đây, Chu Khải Hoa dường như lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm sống động như vậy trên gương mặt của Bùi Dục Kỳ. Thoạt nhìn không khác gì một đứa trẻ bình thường đang giận dỗi.

Hắn cúi người xuống, giống như ngày xưa, quyết định nhẹ nhàng nói mấy lời nhỏ nhẹ để xoa dịu tính tình dữ tợn của Bùi Dục Kỳ, liền thấy cô gái trẻ tên Thẩm Tuyết kia giơ tay lên xoa xoa mái tóc Bùi Dục Kỳ.

Ánh mắt này còn gây sốc hơn so với ánh nhìn mà khi nãy Bùi Dục Kỳ nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy đôi tay kia đang xoa đầu Bùi Dục Kỳ lại thuận tay xuôi xuống lưng, làm cho đôi mắt xinh đẹp kia của Bùi Dục kỳ híp lại, phát ra âm thanh như mèo nhỏ rên khì khì.

Chu Khải Hoa câm nín.

Dưới cú sốc như vậy, hắn chỉ thấy vị Thẩm Tuyết kia rời ánh mắt dịu dàng khỏi Bùi Dục Kỳ, rồi lạnh lùng hạ xuống khuôn mặt của Trịnh Tuệ Văn.

"Thư ký Chu." Tiết Huệ Vũ nhìn về phía Chu Khải Hoa, gằn từng chữ. 

"Đứa trẻ này vừa rồi chính xác là đã bị kích thích, tôi đến phòng bệnh này cũng là có lý do. Lúc vừa rời khỏi phòng tôi thì thấy dì này cũng vừa ra khỏi phòng, tôi vô tình đụng vào dì này rồi té ngã. Dì ta bước đi vội vã, không đóng cửa phòng, tôi vừa muốn giúp dì ta đóng cửa thì đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai mà bén nhọn của trẻ con.

Sợ trong phòng có trẻ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi mới đẩy cửa bước vào."

Tiết Huệ Vũ đưa ra một lý do hợp tình hợp lý, vừa nghe thì không thấy có lỗ hổng gì, nhưng Trịnh Tuệ Văn không ngờ rằng đối phương lại vào phòng đúng thời điểm đó.

Sắc mặt bà ta hoảng hốt, chỉ sợ Tiết Huệ Vũ nói thêm gì đó, lập tức ngắt lời: "Thật xin lỗi Thẩm tiểu thư, là tôi hiểu lầm cô."

Tiết Huệ Vũ không thèm để ý đến lời nói cắt ngang của Trịnh Tuệ Văn, cô đã sớm chuẩn bị tốt những lời muốn nói, gằn từng câu từng chữ nói vang: "Vừa bước vào cửa tôi thật sự bị sốc, trong phòng là cháo đổ vương vãi, mọi nơi trên mặt đất đều là mảnh vỡ của bát cháo, mà đứa trẻ này mỗi khi nghe đến tiếng còi báo động thì sẽ đập đầu vào tường. Tôi lo đứa trẻ này sẽ không cẩn thận mà giẫm phải mảnh bát vỡ nên đã dọn dẹp một chút, lại dùng thời gian rất lâu để dỗ cháu ăn dỗ cháu ngủ."

"Kẻ nói dối" Trịnh Tuệ Văn liếc nhìn con gái sắc mặt dần trầm xuống, hoảng sợ nói: "Trước khi tôi đi, mặt đất đã sạch sẽ rồi, cô đang nói cái gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!