Chương 21: (Vô Đề)

◎Cô hận không thể đá thêm vài cú vào người phụ nữ đã bắt nạt bé con của cô! ◎

[Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được 5 điểm hồi sinh!]

Trong tâm trí cô là giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống, nhưng một chữ Tiết Huệ Vũ cũng chẳng nghe lọt tai.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô không ngờ Bùi Dục Kỳ lại nhận ra mình nhanh như vậy, cô đã tính toán đâu ra đấy. Thực ra, cô chỉ ở cùng Bùi Dục Kỳ có hai ngày rưỡi, nhưng đứa trẻ này vẫn không hề mở miệng, mà lời đầu tiên nói lại gọi cô là "Mẹ"......... Giờ khắc này, Tiết Huệ Vũ hạnh phúc đến không thể tả.

Sau khi ôm chặt Bùi Dục Kỳ một lúc để nguôi đi những giọt nước mắt vui mừng, cô thì thầm vào tai cậu nói: "Vẻ ngoài của mẹ khác như vậy, làm sao con nhận ra được mẹ? Có phải vì mẹ đọc truyện cổ tích cho con nghe nên con nhận ra không?"

Cô tò mò không biết Bùi Dục Kỳ nhận ra mình từ khi nào, lại thấy Bùi Dục Kỳ không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ dùng cái đầu nhỏ xù xù dụi dụi vào lồng ngực cô, nghiêng nghiêng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp vô cùng sáng ngời nhìn cô.

Đôi mắt trong veo tràn ngập bóng dáng của cô, thấy Tiết Huệ Vũ mềm lòng đến rối tinh rối mù.

"Khuôn mặt mẹ thay đổi rồi, mẹ cứ nghĩ con sẽ không bao giờ nhận ra mẹ...."  Cô vui vẻ ôm lấy Bùi Dục Kỳ.

"Mặc kệ con nhận ra mẹ khi nào hoặc làm thế nào mà nhận ra mẹ, cảm ơn con rất nhiều vì đã nhận ra mẹ, không hổ danh là bé con ngoan của mẹ!!!!!"

Sau khi nói ra lời này, Tiết Huệ Vũ nhận ra rằng cô đã có thể gọi mình là "mẹ" với Bùi Dục Kỳ mà không có hình phạt nào!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Là bởi vì Bùi Dục Kỳ đã nhận ra cô rồi sao?

Tiết Huệ Vũ nghĩ như vậy, trong lòng cũng thầm hỏi hệ thống.

[Đúng vậy, kí chủ. Trước mặt một người đã nhận ra thân phận của ngài, điều ngài vừa nói không còn nằm trong phạm vi chủ động tiết lộ danh tính của ngài nữa.]

Tiết Huệ Vũ nhận được một câu trả lời tích cực, lại phấn khích ôm lấy Bùi Dục Kỳ, nhìn Bùi Dục Kỳ đang bị mình ôm đến choáng váng mơ hồ, cô nói: "Mẹ biết con chắc hẳn đang thắc mắc tại sao mẹ lại trở nên như thế này ..."

"Mẹ của con không phải có dáng vẻ thế này đâu. Trước đây con đã nhìn thấy mẹ, còn cả những bức ảnh trong album nữa, đó mới là hình dáng thật sự của mẹ, nhưng vì một vài lý do cho nên mẹ đã trở thành thế này..."

Sau khi phát hiện mình có thể giải thích mà hệ thống vẫn không nhảy ra ngăn cản, Tiết Huệ Vũ cố gắng giải thích tất cả, nhưng dù sao thì Bùi Dục Kỳ mới chỉ ba tuổi, cô không biết Bùi Dục Kỳ nghe có hiểu không, cũng không biết lấy ví dụ thế nào cho Bùi Dục Kỳ hiểu, vì thế nhanh trí chỉ vào hình minh họa nàng tiên cá nhỏ nói: "Có lẽ chuyện của mẹ cũng có chút tương đồng với nàng tiên cá, mẹ cũng cần người khác nhận ra, nhưng mẹ lại không thể chủ động nói cho người khác biết..."

Tiết Huệ Vũ còn chưa nói xong, hai má lại bị bé con nhà mình hôn bẹp một cái.

"Sao con lại hôn mẹ..."

Tiết Huệ Vũ xấu hổ vì nụ hôn của cậu nhóc, khi đang nghĩ mình có nên hôn lại bé con một cái không, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ chỉ vào ảnh minh họa nàng tiên cá đã biến thành bọt biển, cậu lo lắng nhìn ngắm cô, lại phát ra âm thanh nấc cụt kì quái.

"Con sợ mẹ sẽ biến thành bọt biển ư?" Sau khi Tiết Huệ Vũ hiểu rõ bèn nhẹ giọng hỏi.

Bùi Dục Kỳ gật đầu lia lịa, lại lo lắng ngẩng đầu nhìn cô, sự dịu dàng trong lòng Tiết Huệ Vũ lại bị khơi dậy, cô không nhịn được cười nói: "Con hôn mẹ cũng vô ích, phải cần có những người khác cũng nhận ra mẹ nữa, như vậy mẹ mới hồi phục lại như ban đầu... Con có đồng ý giúp mẹ không?"

Bùi Dục Kỳ nghiêm túc gật đầu, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm lấy một góc áo của Tiết Huệ Vũ không chịu buông ra.

"Yên tâm đi, mẹ sẽ không biến thành bọt biển đâu."

Đây quả thực không phải là lời nói dối, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh, cô sẽ không biến thành bọt biển, mà là vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, không thể đầu thai được nữa. Nhưng chuyện này cô tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết.

Nếu nhiệm vụ thất bại, trước khi rời đi cô sẽ an ủi bé con, mẹ phải đi chuyển thế đầu thai rồi.

Mà Tiết Huệ Vũ cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu con mình thật sự bị bệnh tự kỷ sao?

Hầu hết những người bị bệnh tự kỷ đều thờ ơ, họ khuyết thiếu những biểu cảm tương ứng trên khuôn mặt, sẽ không đưa cơ thể đến gần mẹ, sẽ không nhìn mẹ mỉm cười, lại càng không thể chăm chú nhìn bố mẹ di chuyển. Họ sẽ không có bất kỳ quan tâm nào đối với cuộc sống.

Nhưng Bùi Dục Kỳ lại mỉm cười với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!