Chương 19: (Vô Đề)

◎Ngoan ngoãn đến mức khiến cô đau lòng.◎

Sợ bé con nghe không rõ chính mình nói gì, Tiết Huệ Vũ thả lỏng tâm tình đang nôn nóng của chính mình, tốc độ nói chậm rãi mà giải thích: "Có phải rất kỳ quái rõ ràng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, sao cô lại biết con thích gì hay không?"

"Kỳ thật, cô không chỉ biết con thích cái gì, cô còn biết con sợ bọ, trên chân nhỏ hôm kia bị ba vết muỗi cắn thật to, ngứa đến nỗi con gãi cả một buổi chiều….."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết Huệ Vũ khẽ chỉ vị trí chiếc chân nhỏ được giấu trong chăn của Bùi Dục Kỳ, dùng ngón tay chỉ ra vị trí cụ thể của ba đốt muỗi cắn.

"Cô còn biết, mỗi sáng sớm tám giờ rưỡi con thức dậy, sau khi ăn sáng bắt đầu chơi xếp gỗ, sau khi ngủ trưa bắt đầu đọc truyện cổ tích, buổi tối mỗi ngày sẽ đúng tám giờ lên giường, truyện cổ tích ngày hôm trước nghe là «nàng tiên cá»..."

Tiết Huệ Vũ tự biết chính mình không thể tự bộc lộ thân phận, chỉ có thể đợi bé con nhận ra mình, nhưng không nói không thể nêu ra gợi ý mà.

Tuy rằng cô và Bùi Ôn Du đã kết hôn được hơn một năm, nhưng bản thân cô cũng không biết nhiều về Bùi Ôn Du, đối với Bùi Ôn Du mà nói, cô đã mất tích ba năm rưỡi, đột nhiên có người tiếp cận mình, chỉ sợ Bùi Ôn Du lòng dạ thâm sâu sẽ trước tiên coi cô như gian tế có mục đích riêng mà xử lý cô trước, làm sao có thể lắng nghe những điều vô nghĩa mà cô nói chứ.

Nhưng bé con lại không giống vậy, bé con đóng cửa không ra ngoài, người có thể tiếp xúc, chỉ có bố và Trịnh Tuệ Văn! Trừ lần đó ra, ba ngày trước một người mẹ quỷ là cô đã xuất hiện trước mặt cậu.

Họ sớm chiều ở chung với nhau ba ngày, cô còn nói rõ ràng đến vậy không chừng có thể khiến cậu đoán được thân phận của cô!

"Cô còn biết rằng cái dì xấu xa chăm sóc con đã bỏ thuốc mê vào sữa của con nữa, bố con còn chẳng biết chuyện này đâu...."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Con cảm thấy trên đời này còn ai quan tâm con, còn ai hiểu rõ về con như vậy nào..."

Đương nhiên là mẹ rồi !

Dù rằng bé con không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần cậu dùng hành động trả lời cô là được rồi!

Tiết Huệ Vũ mong đợi nhìn Bùi Dục Kỳ, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ lại cụp mắt xuống, dường như không nhận ra cô, lại dường như không hiểu cô đang nói gì.

Nếu là một đứa trẻ bình thường, dù không thông minh nhưng mấy câu này cũng có thể đoán được điều gì đó, nhưng Bùi Dục Kỳ lại là một đứa trẻ tự kỷ, còn có chướng ngại về nhận thức, thường xuyên không thể tập trung chú ý, hễ không chú ý một bước là như đi vào cõi thần tiên. Cô nói nhiều đến vậy, cậu dường như chẳng có kiên nhẫn lắng nghe mà như thả hồn ở nơi nào vậy....

Khoảnh khắc ấy, nói không mất mát là nói dối.

"Con từ từ suy nghĩ nhé, cô giúp con chuẩn bị bữa trưa trước, phải ăn no mới có sức để cao thêm!"

Cô vẫn cười nói: "Vậy thì, bây giờ mặt đất bẩn rồi, con đừng bước xuống giường, đợi lát nữa cô dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được xuống nhé ."

Nhìn thấy Tiết Huệ Vũ rời đi, ánh mắt Bùi Dục Kỳ dừng lại trên khuôn mặt của cô vài giây, sợ Tiết Huệ Vũ phát hiện bèn nhanh chóng rời đi chỗ khác.

Phòng bệnh VIP có nhà bếp, có thể nấu những món đơn giản. Trịnh Tuệ Văn nấu cho Bùi Dục Kỳ rau xanh và cháo thịt bằm, hiện tại trong nồi vẫn còn sót lại hai muỗng nhỏ. 

Tiết Huệ Vũ đổ phần cháo còn lại vào một cái bát nhỏ, sau đó nấu thêm một quả trứng cho Bùi Dục Kỳ.

Trong quá trình luộc trứng, Tiết Huệ Vũ lấy giẻ lau trong phòng tắm và ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu dọn dẹp.

Tiết Huệ Vũ từ nhỏ đến lớn luôn là một cô gái được chiều chuộng mười ngón tay chưa bao giờ dính một giọt nước xuân, sao có thể trải qua những chuyện thế này, nhưng vất vả lắm mới có cơ hội được ở bên con trai, gọi dì lao công đến đây dọn dẹp không khỏi làm kinh động đến người khác sao, vì vậy để có thể thể hiện trước mặt bé con vào lần gặp mặt đầu tiên, Tiết Huệ Vũ cắn răng đành phải tự mình dọn dẹp.

Cô vừa lau dọn cháo vừa cùng bé con nói chuyện, nói về những câu thơ mà cô từng nói với cậu trước đây: "Giữa trưa cuốc đất, mồ hôi thấm đẫm mạ dưới đất. Ai biết món ăn trên bàn là bao nhiêu vất vả. Bác nông dân đã dùng không biết bao nhiêu giọt mồ hôi và vô vàn gian khổ, mới đổi lấy một hạt gạo, đứa trẻ ngoan sẽ không lãng phí lương thực.... Cô biết Bùi Dục Kỳ là một đứa trẻ tốt, phải có lý do mới làm đổ cháo, đúng không?"

Đột nhiên Bùi Dục Kỳ nhìn về phía cô, Tiết Huệ Vũ cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.

"Con sợ dì xấu xa kia bỏ thuốc vào cháo đúng không?"

Cô từng nói với Bùi Dục Kỳ không được ăn bất cứ thứ gì mà Trịnh Tuệ Văn đưa cho cậu, mỗi lần đều là cô đảm bảo rằng món ăn đó an toàn thì mới cho cậu ăn.... Cô từng dạy cậu không được lãng phí lương thực, có lẽ bởi vì nguyên nhân này, cậu mới không chịu ăn mà hất đổ chén cháo....?

"Đừng lo lắng, cái dì xấu xa kia không dám làm bậy ở bệnh viện đâu, hơn nữa lúc nãy cô cũng ăn một miếng rồi, cháo ngon lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!