Chương 38: Rung động

Trên bàn tiệc trong hậu trường, bốn gã đàn ông lưng hùm vai gấu nhìn mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đồng thời nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Sau một hồi quật cường trầm lặng, tay trống đánh rơi ly rượu, căng thẳng chà xát hai tay, run run nói: "Quý Phùng Tuyết? Tôi đang nhìn thấy người thật sao?"

"Đúng vậy." Hạ Lâm Hạ nhìn vẻ mặt anh ta, hiếu kỳ hỏi: "Đừng nói anh là fan của chị ấy đấy nhé?"

"Fan điện ảnh, tôi chỉ là người hâm mộ điện ảnh bình thường thôi." Tay trống cười ngây ngô nói.

"Á à." Hạ Lâm Hạ lập tức buông lỏng tay Quý Phùng Tuyết, trừng mắt nhìn chị ấy, lộ rõ vẻ ghen tuông.

Quý Phùng Tuyết mỉm cười, nhìn về phía mấy anh chàng nghệ sĩ, lịch sự nói: "Chào các anh, tôi và bạn tôi đều rất thích nhạc của các anh, đã nghe rất nhiều năm."

Mấy người kia càng trầm lặng hơn, lần này Hạ Lâm Hạ xem như đã hiểu, chọc thủng biểu hiện giả dối của bọn họ: "Hoá ra các anh dùng sự lạnh nhạt để che giấu xấu hổ à!"

Ba người: "..."

Chỉ có sự trầm lặng của tay trống là thật, bởi anh ta là thành viên gia nhập sau này, không tham dự vào thời kỳ đỉnh cao của ban nhạc, gần như là một kẻ vô danh, chắc chắn sẽ không có tên trong danh sách yêu thích của Quý Phùng Tuyết.

"Trần Hạo, tiếng trống của cậu nghe hay lắm." Quý Phùng Tuyết đột nhiên gọi tên anh ta.

Trần Hạo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn chị, lập tức ngượng ngùng gãi đầu: "Cảm ơn, hoá ra chị cũng biết tôi."

Quý Phùng Tuyết chỉ cười không đáp, đương nhiên là biết chứ, màn biểu diễn vừa rồi thực sự xuất sắc, đặc biệt là dáng vẻ khi nhìn nhau mỉm cười với Hạ Lâm Hạ, đúng là vô cùng anh tuấn 😀

"Đúng rồi, bạn của tôi cũng là fan của các anh." Nói đến đây, Quý Phùng Tuyết đột nhiên quay đầu lại tìm kiếm.

Bạn đâu rồi?!

"... Cô ấy là fan lâu năm của các anh, xin lỗi, tôi đi tìm người trước." Chị vừa xoay người định đi, Hạ Lâm Hạ lập tức vọt theo.

"Em chơi với họ đi." Chị nói.

"Không sao, không có tôi họ càng nhẹ nhàng." Hạ Lâm Hạ nói, "Hơn nữa, nếu chị lại bị bao vây thì biết làm sao."

Quý Phùng Tuyết không từ chối ý tốt của cô ấy nữa, tìm quanh đại sảnh và tầng hai cũng không thấy bóng người.

"Chắc người bạn của chị đến từ hư vô quá, làm gì có người phụ nữ nào xinh đẹp như chị nói." Hạ Lâm Hạ đi theo tìm kiếm khắp nơi, đến khi ra cửa mà miệng vẫn còn lầm bầm, "Lại còn mặc đồ tây? Không phải tôi nói chứ, có ai thần kinh đến mức mặc đồ tây tới đây?"

"Có tôi thần kinh đây." Một người phụ nữ bước đến gần cô, mỉm cười đáp lời.

Hạ Lâm Hạ đột nhiên sững lại, nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, tuy rằng cách ăn mặc có chút già dặn, nhưng ngoại hình không tồi, trên mặt còn treo một nụ cười xấu xa.

"Chị chính là bạn của bác Quý?"

"Cô chính là bạn gái của Phùng Tuyết?"

Hai người đồng thời mở miệng, đợi nhau vài giây, lại đồng thời gật đầu.

Quý Phùng Tuyết vừa tới, đúng lúc nghe được đoạn đối thoại của hai người, cười khẽ, bước lên hỏi: "Cậu chạy đi đâu vậy?"

"Nhận điện thoại của khách hàng." Hình Bạch Phong nói xong, lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Lâm Hạ, "Cùng nhau uống một ly không?"

"Chị mời sao?" Hạ Lâm Hạ hỏi.

"Không thành vấn đề."

"Vậy đi thôi."

Hình Bạch Phong rót rượu vào ba chiếc ly, nâng ly nói với Hạ Lâm Hạ: "Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên người thật lại càng đẹp hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!