Trấn Thanh là nơi Khương Tự lớn lên.
Bầu trời bắt đầu xuất hiện màn mưa phùn như tơ, không khí xung quanh trở nên ẩm ướt.
Một chiếc xe màu đen xuyên qua màn sương trắng đi đến, ngừng ở lối vào của trấn nhỏ.
Cửa xe mở ra, Lục Lẫm đi xuống xe.
Dáng người Lục Lẫm cao lớn, một thân tây trang, ngũ quan lạnh lùng.
Trong mưa, anh bung ô đen ra, mưa phùn rơi lác đác bên ngoài.
Lục Lẫm đã xong việc ở thành phố C, anh đi xe hơn một tiếng đồng hồ đến quê của Khương Tự.
Anh đã cố gắng lái một chiếc xe đời thấp nhất nhưng vẫn không hợp với trấn nhỏ này.
Trấn Thanh nói là trấn nhỏ, kỳ thật đúng là không lớn, thậm chí còn có chút rách nát.
Người dân khi nhìn thấy Lục Lẫm, ánh mắt đều hiện rõ sự đề phòng.
Có một ông cụ tò mò tới gần: "Cậu tên là gì?"
Lục Lẫm: "Cháu họ Lục."
Ông cụ lại hỏi: "Cô Lục quyên tiền cho chúng tôi sửa đường tháng trước có quan hệ như thế nào với cậu?"
Lục Lẫm ngẩn ra: "Cô Lục?"
Ông cụ: "Chính là cô Lục ở thành phố A đó, cô ấy không cần báo đáp, cũng không để lại tên họ, giúp trấn nhỏ của chúng tôi sửa đường miễn phí."
"Chúng tôi chỉ biết cô ấy là cô Lục."
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lẫm hiện lên ý cười: "Đó là vợ của cháu."
Vốn dĩ người trong trấn nhỏ đối với Lục Lẫm là một vị khách xa lạ tới từ bên ngoài còn có chút đề phòng, nhưng khi họ biết được anh là chồng của cô Lục, thái độ lập tức trở nên thân thiết hơn không ít, thậm chí còn chủ động giúp anh.
Lục Lẫm không ngờ ở chỗ này anh lại có thể hưởng ké danh tiếng của Khương Tự.
Mọi chuyện sau đó đều trở nên cực kỳ thuận lợi.
Một lát sau, Lục Lẫm mở miệng: "Cháu muốn tìm nơi Khương Tự từng ở."
Ông cụ dẫn Lục Lẫm đi, ông vừa dẫn đường vừa lầm bầm làu bàu. Lục Lẫm ở bên cạnh im lặng lắng nghe.
"Tiểu Tự sau khi đi lạc lúc còn nhỏ đã vào viện phúc lợi, sau đó nó được mẹ nuôi nhận nuôi rồi mới dọn tới nơi này."
"Cho đến khi mẹ nuôi qua đời, nhà họ Khương đưa nó về, lúc đó Tiểu Tự mới được ra khỏi Trấn Thanh lần đầu tiên, chúng ta cũng không biết hóa ra nó là con nhà giàu."
Lục Lẫm nắm được trọng điểm trong câu nói của ông cụ: "Ông nói sau khi cô ấy vào Trấn Thanh thì chưa từng rời đi sao?"
Ông cụ nhớ rất rõ, bởi vì cuộc sống của mẹ nuôi không mấy suôn sẻ, khi Khương Tự còn nhỏ, chồng của bà ấy đã qua đời.
Vì thế bà rời khỏi nơi mang những hồi ức đau thương, dọn tới Trấn Thanh.
Hôm nay Lục Lẫm tới Trấn Thanh, chính là muốn tìm kiếm chân tướng.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Khương Tự, Lục Lẫm sinh ra một chút phản ứng khác thường.
Anh không tìm thấy bất kỳ lý do gì có thể giải thích được, vì thế anh đoán có lẽ trước kia bọn họ đã từng gặp nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!