Chương 3: (Vô Đề)

Lục Tinh Trầm nhíu mày, mở miệng: "Vì sao?"

Cậu nhìn Khương Tự, mặc dù cô khoác áo choàng màu trắng nhưng vẫn có thể thấy cặp chân mảnh khảnh trắng phát sáng trong màn mưa.

Lúc này, Khương Tự đã chờ tới sốt ruột, cô thay đổi cách nói.

"Khương Vân Hạo ở văn phòng, giờ cậu lên đổi với nó còn kịp."

Khương Tự nói rất rõ ràng, nếu Lục Tinh Trầm không muốn che cho cô thì với cô mà nói cậu chính là kẻ vô dụng.

Cô có thể gọi Khương Vân Hạo xuống bất cứ lúc nào.

Lục Tinh Trầm cắn chặt răng, cực kỳ không tình nguyện mà cởi áo đồng phục.

Cậu thề, loại chuyện này sẽ không có lần thứ hai.

Vóc dáng của Lục Tinh Trầm rất cao, tay dài của cậu vừa nâng lên, áo đồng phục rộng thùng thình che trên đỉnh đầu Khương Tự.

Giây tiếp theo.

Khương Tự dùng giọng điệu mềm mại sai khiến: "Nâng cao lên."

Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi, khó chịu nâng cao lên.

Khương Tự nhìn áo khoác, ghét bỏ lui về sau vài bước: "Giơ áo khoác đồng phục xa tôi chút."

Lục Tinh Trầm cắn răng, vừa rồi Khương Tự còn ngồi lên áo đồng phục của cậu, giờ lại đi bới móc áo khoác đồng phục của cậu không sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu út nhà họ Lục che mưa cho người khác, đã vậy làm gì cũng bị ghét bỏ.

Lục Tinh Trầm xụ mặt, cậu không muốn tới gần Khương Tự chút nào.

Cậu đứng cách Khương Tự rất xa, chỉ lấy áo khoác che trên đầu cô.

Thiếu niên cao 185cm, cả người đều lộ trong mưa, quần áo của cậu ướt sũng, mà trên người Khương Tự thì chẳng có một giọt nước mưa nào.

Khi Khương Vân Hạo đen mặt rời khỏi văn phòng thì một chiếc Roll

-Royce màu đen dừng trước cửa.

Khương Tự nhìn một người từ xe Roll

-Royce bước xuống, vóc dáng của anh ta rất cao, âu phục giày da, cổ áo sơ mi hơi nhàu.

Khi anh ta ngước mắt, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, con ngươi đen nhánh, đuôi mắt nhếch lên.

Khương Tự nghĩ, anh ta là Kỳ Tầm

- người tình nguyện phủ phục dưới chân Khương Cẩm Nguyệt.

Sản nghiệp của nhà họ Kỳ trải khắp giới giải trí, cắm rễ rất sâu. Khương Cẩm Nguyệt xuôi gió xuôi nước ở giới giải trí không thể thiếu sự giúp đỡ của vị trùm giải trí này.

Xung quanh Kỳ Tầm lúc nào cũng được vây quanh bởi hết cô này tới cô khác, nhưng anh ta chỉ đối xử khác biệt với Khương Cẩm Nguyệt, ai bảo cô ta là người con anh gái mà anh ta không theo đuổi được?

Lúc Khương Tự sắp chết trong nguyên tác, anh ta thấy chết không cứu.

Khương Tự dán cho Kỳ Tầm một cái nhãn: Đây là một người rất đáng ghét.

Kỳ Tầm nhận được điện thoại của Khương Cẩm Nguyệt, cô ta nhờ anh ta đến trường đón em trai mình. Đối với yêu cầu của Khương Cẩm Nguyệt, anh ta không bao giờ từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!