Chương 29: (Vô Đề)

Nhìn sắc mặt vừa lòng của Khương Tự, Lục Tinh Trầm tự nhận mình đã quá quen rồi.

Khi cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thì sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm.

"Lục Tinh Trầm?"

Giọng nói trầm thấp, giống như hơi lạnh trong đêm mưa, mỗi chữ đều đè vào lòng người.

Không xong, hình như đây là giọng anh cả.

Lưng Lục Tinh Trầm cứng đờ, dần dần xoay người lại, nhìn thẳng vào cặp mắt quen thuộc kia.

Lục Lẫm đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên, khí chất lạnh lùng, mang theo khí thế vương giả.

Anh đứng ngược sáng, ánh nắng ngày đông chiếu lên người anh, tất cả biến thành băng sương.

Đầu này là anh cả, đầu kia là chị dâu, cả hai bên đều không thể đắc tội.

Lục Tinh Trầm giật mình, nhanh chóng bổ cứu cho mình.

Có lẽ bởi vì đêm qua đọc văn cả đêm nên năng lực ngôn ngữ của cậu tiến bộ vượt bậc, cậu liếc mắt nhìn ánh mặt trời, linh cảm tức khắc bộc phát.

Lục Tinh Trầm nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu phát huy ngay tại hiện trường.

"Nếu nói cô chủ Lục là ánh trăng trên bầu trời, như vậy, ông chủ Lục chính là mặt trời chói lóa."

"Hai người sinh ra để làm bạn với nhau, là một bộ phận không thể thiếu của đối phương."

Khương Tự nhíu mi hỏi lại: "Cậu vừa nói ai lóa mắt?"

Lục Lẫm nhướng mày, hỏi lại: "Không thể thiếu nhau?"

Dục vọng cầu sinh của Lục Tinh Trầm bùng nổ, nháy mắt hóa thân thành bậc thầy chân chó.

"Mặt trời chói mắt, ánh trăng lóa mắt, không ai có thể cướp đi hào quang thuộc về họ…"

Mẹ nó, cậu không bịa nổi nữa.

Một người Ngữ văn thảm hại như cậu lại phải đi làm công tác văn hóa đọc thơ cho hai người này nghe?

"Anh cả, chị dâu, hai người nói chuyện đi." Lục Tinh Trầm cào cào đầu, "Em về phòng trước."

Vừa dứt lời, cậu đã phi nhanh như bay lên cầu thang, chỉ để lại tàn ảnh.

Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lục Tinh Trầm, Khương Tự lắc đầu.

Không thú vị.

Đám người hầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đồng loạt lui xuống, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Lẫm và Khương Tự.

Khương Tự ngẩng mặt, nhìn Lục Lẫm bước gần về phía mình.

Lục Lẫm mới từ ngoài về, trên áo khoác còn mang theo khí lạnh.

Khương Tự khẽ nhìn lướt qua, thân hình cao lớn thẳng tắp, áo để trong quần, vai rộng eo thon, cô đánh giá một câu: Lớn lên đẹp trai thật, chỉ là hơi lạnh lùng, tâm tư hơi thâm trầm.

Khương Tự hất cằm, tìm đề tài: "Chốc nữa tôi muốn ra ngoài."

Lục Lẫm giống như lơ đãng hỏi: "Đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!