Hoàng hôn mùa đông trời tối sớm, không còn thấy ánh chiều tà nữa.
Khương Tự chuẩn bị xuống tầng ăn cơm chiều, nhưng vừa ra khỏi phòng đã thấy một bóng người.
Trên hành lang có cửa sổ, người đàn ông an tĩnh dựa vào ven tường, nút thắt cổ áo có mấy phần quen mắt.
Nghe thấy tiếng vang, anh quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn qua.
Sao Lục Lẫm đã về rồi?
Khương Tự giáng đòn phủ đầu, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trong vắt hỏi: "Sao anh lại về nhà?"
Lục Lẫm không đáp lời, ánh mắt của anh nhạt như ánh trăng ngoài cửa sổ, anh khàn khàn nói.
"Mấy ngày tôi không về nhà, cô sống thế nào?"
Khương Tự lập tức xốc lại toàn bộ tinh thần.
Cô là người xuyên không, anh ta hỏi vấn đề này là muốn làm gì?
Dựa theo tính cách của Lục Lẫm, anh ta sẽ không vô nhân tính mà đưa cô tới phòng thí nghiệm để làm nghiên cứu chứ?
Khương Tự biết, hiện tại cô phải đưa ra lời giải thích rằng vì sao trong khoảng thời gian ngắn, tính cách của cô lại thay đổi nhiều như thế.
Khương Tự nũng nịu nói: "Lúc anh không ở nhà, tôi đã nghĩ thông suốt rồi."
"Tôi không bao giờ…muốn gò bó tính cách thật của tôi nữa, tự do tùy tâm mới là quan trọng nhất."
Tự do tùy tâm.
Mí mắt của Lục Lẫm khẽ nhếch, anh liếc đồng hồ đo nhịp tim trên cổ tay mình.
Từ lúc Khương Tự nói chuyện đến bây giờ, nhịp tim của anh dao động rất ít.
Đêm đó, mọi người trên dưới nhà họ Lục đều nhìn thấy một khung cảnh kỳ quái.
Không biết ông chủ và cô chủ nói gì với nhau mà một lúc sau, cả hai lại sóng vai nhau đi xuống tầng.
Từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như này.
Nhà họ Lục lâm vào tịch mịch, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào bọn họ, ngay cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại.
Quản gia Trịnh chỉ thấy cô chủ đột nhiên dừng bước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói với ông chủ một câu.
Nhìn qua… hình như là đang làm nũng?
Đúng, chính là đang làm nũng.
Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của quản gia Trịnh.
Khương Tự và Lục Lẫm đang đi xuống tầng, đi đến một nửa, cô chợt thấy sai sai.
Không đúng, sao cô lại bị Lục Lẫm quay vòng vòng rồi?
Thật vất vả lắm Lục Lẫm mới về nhà, còn lâu cô mới cần tương kính như tân với anh ta, hiện tại không cố gắng quét giá trị số mệnh thì muốn đợi đến bao giờ?
Khoảnh khắc Khương Tự dừng bước chân, Lục Lẫm cũng dừng theo, hơi quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm hờ hững.
Như là đang hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!