Lúc Khương Tự bị nhốt trong thang máy, Lục Lẫm đang ngồi ở ghế sau xe Bentley Mulsanne.
Anh tựa lên ghế sau xe, đường cong chiếc cằm sắc nét rõ ràng, ánh nắng nặng nề, hơi khép mắt nghỉ ngơi.
Không biết sao, cứ như có điềm báo vậy.
Trước đó tuyết mới rơi, tuy mặt đường phía trước rất trơn, nhưng rõ ràng là lái xe đầy kinh nghiệm lại không thể khống chế được lốp xe đang trượt trên đường, đối diện có một chiếc xe tải lao tới, hai xe sắp va chạm vào nhau!
Lái xe đánh tay lái, Bentley bẻ ngoặt khẩn cấp trên mặt đất rồi dừng ở ven đường.
May mắn tránh được phát sinh tai nạn xe cộ.
Lái xe ngồi trước quay đầu lại: "Xin lỗi Lục tổng..."
Không chờ anh ta nói xong, Lục Lẫm bỗng nhiên mở mắt ra.
Anh nhíu mày lại, đặt tay lên vị trí trái tim.
Lồng ngực truyền đến tiếng đập kịch liệt, giống như trong lúc vô tình có thứ gì đó ảnh hưởng đến thần kinh của anh.
Lúc này, Lục Lẫm nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng quản gia Trịnh vội vàng: "Ông chủ, cô chủ bị kẹt trong thang máy, bây giờ chúng tôi đang nghĩ cách cứu viện..."
Chẳng biết tại sao, hai chữ "nguy hiểm" lại nhảy ra trước mắt Lục Lẫm.
Lục Lẫm thốt ra: "Cô ấy vẫn an toàn chứ?"
Lúc nói ra câu này, anh giật mình mấy giây.
Quản gia Trịnh dừng lại một chút, đáp lời: "Vấn đề không lớn, thang máy ở đây vốn thường xuyên được bảo trì, ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng cứu được cô chủ."
Sau khi báo tin xong, bên kia cúp điện thoại.
Lục Lẫm sinh lòng lo nghĩ, đáy mắt dần dần hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu.
Tại sao khi Khương Tự gặp nguy hiểm anh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?
Hay là vừa nãy tim anh đập nhanh, chỉ là phản xạ có điều kiện do gặp sự cố?
Lục Lẫm hơi suy tư, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Từ nơi sâu xa, trái tim đang nhắc nhở Lục Lẫm về quá khứ bị lãng quên kia.
Từ giây phút này, bánh răng vận mệnh lại bắt đầu chuyển động.
…
Ông cụ Nghiêm nhận được tin Nghiêm Ấu Sơ bị nhốt trong thang máy thì tự mình đuổi tới bách hóa Vĩnh Yên.
Ông cụ lo lắng chờ ở bên ngoài, từ trước đến nay cháu gái ông vẫn nhát gan, lần này thang máy bị trục trặc, chắc là nó sẽ bị dọa sợ.
Lúc ông cụ Nghiêm chờ ở bên ngoài, quản gia Trịnh dẫn theo mười vệ sĩ áo đen, cũng chờ trong nóng ruột.
Người đi ngang qua đều không nhịn được mà chấn kinh, bày trận như thế, chẳng lẽ có lãnh đạo cấp cao nào bị nhốt ở chỗ này à?
Một lát sau, thang máy đã sửa xong, cửa thang máy từ từ mở ra, ông cụ Nghiêm lo âu nhìn sang.
Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!