Rạng sáng, Khương Tự đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mộng.
Hình ảnh trong mơ còn rõ mồn một trước mắt, cô nhìn quanh căn phòng đang chìm trong ánh sáng mờ tối, có loại cảm giác như đã cách mấy đời.
Khương Tự khẽ thở hổn hển, bình phục nỗi lòng của mình.
Lục Lẫm đã nhận ra động tĩnh của Khương Tự, anh còn chưa mở mắt nhưng tay đã phản ứng trước, ôm Khương Tự vừa bừng tỉnh vào trong lòng.
"Sao thế?"
Giọng nói vừa tỉnh ngủ còn hơi khàn.
Lục Lẫm rũ mắt nhìn Khương Tự, phát hiện trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ hoảng sợ.
Anh lập tức nghiêng người sang.
"Mơ đến chuyện đáng sợ gì à?" Lục Lẫm dịu giọng hỏi.
Khương Tự vùi trong lòng Lục Lẫm, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cô dần dần bình tĩnh lại.
"Em vừa mơ một giấc mơ."
"Giấc mơ đó rất dài, hình như em đã về kiếp trước của chúng ta, còn có chuyện trong thành phố chết."
Nghe thấy mấy chữ thành phố chết, con ngươi Lục Lẫm co lại, anh không ngờ Khương Tự lại nhớ thành phố chết.
Anh cho rằng, khi Khương Tự luân hồi chuyển thế, cô sẽ quên đi đoạn ký ức kia.
"Em nhìn thấy anh, anh đã đến đó tìm em."
Khương Tự ngước mắt, nhìn sâu vào mắt Lục Lẫm: "Em còn nghe được, anh nói xin lỗi em."
Tim Lục Lẫm siết chặt, hồi ức đau khổ lúc ấy hiện lên trước mắt anh.
Trong giọng Khương Tự mang theo ý cười: "Nhưng em chưa từng trách anh."
Chính bởi vì Lục Lẫm biết rõ điều này, mới càng đau lòng hơn, anh không nhịn được nắm chặt tay Khương Tự.
"Đúng rồi, em còn mơ thấy Lục Tinh Trầm." Khương Tự nhớ lại hình ảnh Lục Tinh Trầm nghẹn ngào gào khóc trước mộ, tim cô cũng theo đó mà run lên.
"Vậy mà kiếp trước em cũng từng gặp cậu ấy, suýt nữa thì em quên mất."
"Còn có Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh nữa, bọn họ cũng có mặt, hình ảnh trong mơ rất rõ ràng, giống như là em ôn lại một lần nữa vậy."
Khương Tự nhấp môi: "Khi đó, ba người bọn họ hội hợp lại với nhau, cuộc gặp gỡ kiếp này, là bọn họ cầu tới cho chúng ta.
Lục Lẫm ngẩn ra, anh vẫn luôn cho rằng sự tái ngộ của anh và Khương Tự là trùng hợp, không nghĩ tới trong đó còn có sự tham gia của nhóm Lục Tinh Trầm.
"Trồng nhân thiện, gặt quả thiện. Lúc trước anh giúp bọn họ, bọn họ mới có thể đến báo ơn."
Khương Tự kể cho Lục Lẫm nghe về hình ảnh trong mơ, rõ ràng là một giấc mộng nhưng cô lại không cảm thấy đây là ảo giác hay do mình tự tưởng tượng.
Cảnh trong mơ rất chân thực, giống như chuyện thực sự từng xảy ra.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Tự nằm mơ, lần trước vào lúc hệ thống cho cô phần thưởng hồi tưởng thì cô đã mơ thấy chuyện kiếp trước Lục Lẫm làm vì cô rồi.
Giấc mơ lần này, nói không chừng là món quà cuối cùng hệ thống để lại cho cô.
Khương Tự nghiêng đầu, chống cằm lên vai Lục Lẫm, hơi thở của cô rất gần, cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!