Tốc độ làm việc của quản gia Trịnh là số một, tiêu 5 triệu để đăng ký công ty điện ảnh.
Dựa theo ý của Khương Tự, tên công ty là Vọng Quỳ, nhìn tên đoán nghĩa, cô hy vọng lỗ vốn. Đương nhiên, quản gia Trịnh không biết.
Quản gia Trịnh tìm một ekip chuyên nghiệp cho Khương Tự, bao 4 tầng trên cùng của một tòa cao ốc để làm địa chỉ công ty.
Ngày kế tiếp, bọn họ liên hệ với đạo diễn Vệ Độ, bảo anh ta đến công ty một chuyến.
Vệ Độ đi vào công ty Vọng Quỳ.
Nghèo túng lâu ngày đã đè cong lưng Vệ Độ, anh mới hơn 30 tuổi mà ánh mắt đã vẩn đục không có ánh sáng.
Từ sau khi Vệ Độ quay [Ám Hỏa] thì công ty đã bị đóng cửa. Sau đó, mỗi khi người trong giới giải trí nhắc tới tên anh thì chỉ biết lộ ra cái nhìn khinh thường.
Sau này anh có quay một bộ phim điện ảnh chiếu mạng lớn nữa, kết quả quay được một nửa thì nhà đầu tư trốn chạy, dự án lập tức đứt gãy.
Từ đó về sau, anh không gượng dậy nổi, sống trong cảnh khốn cùng và thất vọng.
Vệ Độ không nhìn Khương Tự, anh có thói quen rũ mắt: "Quý cô đây, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Khương Tự mở miệng: "Anh có hứng thú quay một bộ phim truyền hình không? Tôi đầu tư cho anh."
Ánh mắt của Vệ Độ khẽ rung động, lại nhanh chóng trầm xuống.
Anh cười khổ một tiếng: "Đầu tư cho tôi? Cô thật sự chắc chắn chứ?"
Khương Tự kinh ngạc: "Không sai, không phải anh từng quay [Ám Hỏa] sao?"
"…Đúng." Lâu rồi mới nghe tên bộ phim đó nhưng thân thể Vệ Độ vẫn run lên.
Trước khi bắt đầu quay bộ phim đó, vai nam – nữ chính đều mang một biên kịch của mình vào đoàn phim.
Ai cũng muốn suất diễn của mình xuất sắc nhất, kịch bản bị sửa đến mức thay đổi hoàn toàn, không ai biết ngày hôm sau sẽ quay cảnh gì.
Thời điểm phim truyền hình được công chiếu thì tiếng mắng chửi ngập trời.
Bộ phim đó bị "pha nước" đến mẹ ruột của kịch bản cũng chẳng nhận ra, có thể nói đó là bộ phim không được chào đón nhất trong lịch sử.
Vệ Độ có chút thấp thỏm, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
"Quý cô, có lẽ cô chưa nghe danh tiếng trong ngành của tôi…"
"Tôi biết." Khương Tự chống má "Không phải anh chỉ làm sụp một công ty thôi sao? Tôi có rất nhiều tiền."
Cô thuận miệng nói một con số: "Tôi đầu tư 200 triệu cho anh có đủ không?"
Vệ Độ bị số tiền khổng lồ đập tới choáng váng.
Anh ta bỗng ngẩng đầu, lần đầu tiên đáy mắt u ám xuất hiện cảm xúc kịch liệt.
"2…200 triệu tệ!"
Khương Tự cho rằng không đủ, cô cười tủm tỉm vươn năm ngón tay xinh đẹp: "Vậy 500 triệu tệ?"
"5…500 triệu tệ!"
Cái này làm Vệ Độ suýt thì quỳ trên mặt đất.
"Không đủ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!