Chương 73: Hư

Buổi tối trước ngày giao thừa Tết nguyên đán, Thạc Chân ngồi suy tư trên giường, hoàn toàn không tập trung vào bộ phim đang chiếu.

Viễn Chân cầm theo ly nước từ ngoài vào, nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của Thạc Chân liền đoán được có chuyện.

Anh đến ngồi xuống cạnh cô, cất tiếng hỏi: "Em sao vậy?"

"À… dạ không." Thạc Chân lưỡng lự nhìn Viễn Chân, cuối cùng cũng lắc đầu phủ nhận.

"Không cần nói dối anh, bây giờ em thở anh cũng hiểu em đang nghĩ gì."

Thạc Chân bĩu môi không tin, trèo đến nằm đè lên người Viễn Chân, đặt cằm lên ngực anh, ủ rũ hỏi: "Anh… còn liên hệ với mẹ em không?"

Viễn Chân tựa người vào thành giường, vòng tay ôm người Thạc Chân để không bị tuột xuống.

Anh hạ tầm mắt nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Nếu em muốn đánh ghen thì không cần, sau lần công khai ở quán, anh không gặp lại chị ấy.

Còn nếu em vì quan tâm chị ấy mà hỏi anh, thì anh chỉ có thể trả lời là anh không biết."

Thạc Chân xoay mặt đi, áp tai lên lồng ngực anh, nghĩ thế nào cũng không yên lòng.

Hai năm không ở cạnh bà Thạc, Thạc Chân cảm giác rất bình thường, bởi khoảng thời gian ấy cô sống trong đau buồn.

Giờ đây thì khác, Thạc Chân có được hạnh phúc, có được niềm vui thì lại có cảm giác lo lắng bà Thạc phải một mình ở bên ngoài.

Nghĩ đến, nước mắt tự động rơi khỏi khóe mi Thạc Chân, trong lòng cô lúc này thật sự rất khó chịu.

Không nghe thấy Thạc Chân nói gì nữa, lòng dạ Viễn Chân chùng xuống, anh ôn nhu xoa đầu cô, dịu dàng an ủi: "Chân Chân, mẹ em sẽ không cô đơn một mình đâu."

Thạc Chân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Viễn Chân, tim trong lồng ngực đập loạn xạ.

Anh không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu hôn lên bờ mi ướt của cô.

Buổi sáng hôm sau, Viễn Chân bị tiếng nôn khan của Thạc Chân làm cho tỉnh giấc, anh vội vàng xuống giường, gấp gáp vào toilet kiểm tra.

"Chân Chân, trong người không có chỗ nào không khỏe sao?"

Thạc Chân nhăn nhó lắc đầu, thản nhiên đáp: "Hình như có lãi trong bụng em."

Viễn Chân không bất ngờ, không cười, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, duy nhất trong ánh mắt lại không ngừng dao động.

Đợi ăn sáng xong, Viễn Chân lái xe đưa Thạc Chân đến bệnh viện kiểm tra.

Nét lo lắng lẫn vui mừng liên lục đua nhau ẩn hiện trên mặt anh, trong bụng đã sớm kích động không nói nên lời.

Trong phòng khám, sau khi xem kết quả siêu âm bụng, nữ bác sĩ tầm ngoài bốn mươi tươi cười nói: "Chúc mừng cô…"

"Đừng!" Thạc Chân thốt lên cắt ngang, vẻ mặt vô cùng hoang mang, cô tuyệt đối không muốn giống những nữ chính trên phim, một bụng kiên định nói: "Đừng chúc mừng."

Nữ bác sĩ có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn tiếp tục cười nói: "Chia vui cùng cô, cô có thai hơn hai tháng rồi."

Thạc Chân cảm nhận một tia sét vừa đánh ngang tai khiến cô sững sờ bất động, mắt không chớp, hô hấp không hoạt động.

Viễn Chân bên cạnh cô lúc này đã có thể nở một nụ cười nhẹ nhõm sau cả buổi sáng đắn đo.

Rời khỏi sảnh chính bệnh viện đến bãi đỗ xe, Thạc Chân như kẻ mất hồn từng bước thẫn thờ về trước.

Viễn Chân đeo túi note của cô trên vai, đi sát bên cạnh quan sát biểu tình.

Lên xe, Thạc Chân mới chầm chậm quay đầu nhìn anh, mơ hồ hỏi: "Chú Chân, em đang nằm mơ đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!