Chương 8: Tạ Ứng (4)

Ngôn Khanh chết sững ngay tại thời điểm nghe được câu nói ấy, cũng không còn quan tâm đến máu me đầy mặt thêm nữa.

Tựa như bị tia chớp giáng trúng đỉnh đầu, đánh cho đầu óc chấn động và trống rỗng.

Giọng nói ấy vừa quá mức xa lạ, vừa rất đỗi thân quen, một chất giọng lạnh êm như tuyết phủ đồng hoang..... Tạ Thức Y?

Cánh hoa đào đồng loạt hóa lưỡi đao. Trận mưa hoa trút xuống thung lũng phái Hồi Xuân trở thành hình phạt tàn khốc nhất thế gian này.

Mọi người kinh hãi: "Lùi lại!" "Cẩn thận!"

Đệ tử Tiên minh không ai không đạt tu vi kỳ đại thừa. Họ mặc áo bào lồng lộng, trên áo thêu hình hoa sen đỏ rực.

Họ phân tán khắp vùng trời thung lũng với kiếm dựng trước thân, dùng kiếm ý mênh mang bày đại trận lồng giam-

Giam cầm tất cả mọi người bên trong nó.

Thừa Ảnh cứng đờ như hóa đá, sau khi hoàn hồn mới ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh và mở miệng bậm bõm với vẻ khó mà tin nổi: "Tạ... Ứng?"

Hai chữ này đáp xuống, cả bầu trời lặng ngắt như tờ.

Ngôn Khanh bị hoa đào lơ thơ phủ đẫm mắt, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng hình người nọ cầm kiếm bước ra.

Tay áo sắc tuyết nhạt nhòa như mây khói, dòng sáng mơn man trên giao sa lam nhạt, và cái lạnh lẽo thăm thẳm tựa như ngụ ở cõi mộng cũ xa vời.

Bàn tay cầm kiếm rắn rỏi mà tái nhợt như chạm ngọc kia không khác với chủ nhân của nó.

Tạ Thức Y lướt qua rừng đào, song bất kể là khuôn mặt, mái tóc, hay là y phục thì cánh đào đều không thể chạm tới, như thể xung quanh là một tấm bình phong vô hình ngăn cách giữa hắn và xuân sắc tháng ba hây hây đỏ.

Thừa Ảnh run rẩy dữ dội, tiếng nói phát ra từ kẽ răng: "Quả nhiên là ngươi."

Tạ Thức Y từ xa nghe thế nhìn sang, ánh mắt hắn hời hợt đến tột cùng. Tựa như làn tuyết rơi lãng đãng, thoạt nhìn cả thấy lấp lánh như lưu ly, chạm đến tay mới rùng mình nhận ra cái lạnh đã ăn sâu vào xương tủy.

Thừa Ảnh cứng đờ, máu trào lên từ cổ họng, không nói được lời nào.

Cái danh Tạ Ứng tượng trưng cho quá nhiều điều trong giới Tu chân này.

Hắn là đệ tử đứng đầu tông Vong Tình, là đầu bảng Thanh Vân, là Minh chủ Tiên minh.

Trong mắt của rất nhiều tu sĩ Thượng Trùng Thiên, hắn là trăng sáng trên cao không tài nào với tới.

Song đối với số ít người trong vòng xoay quyền thế giới Tu chân, Tạ Ứng lại càng giống một cơn ác mộng âm u ám ảnh ngươi đến chết không tha.

Ngôn Khanh cũng ngẩn người

- đù đù, sao Tạ Thức Y lại đến?

Phát hiện chủ nhân ngơ ngác, Bất Đắc Chí tiếp tục phát huy bản tính vô duyên thối của nó mà hồ hởi dùng cánh chọc y: "Này này này, sợ ngu rồi à? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế, sao tự dưng yên lặng vậy. Mau nào! Cho ta ra ngoài, ta cũng muốn xem!"

Ban nãy vì bực bội con dơi béo đè đau cả vai mình, Ngôn Khanh đã nhét thẳng cổ nó vào trong tay áo. Ai ngờ ở cái chốn chật chội ấy mà Bất Đắc Chí vẫn có thể sinh long hoạt hổ cho bằng được.

Phát phiền, Ngôn Khanh dứt khoát bóp choáng con chim hòng khiến nó câm miệng.

"Ặc ặc ặc ặc------" Bất Đắc Chí nổ đom đóm mắt, giận đến tóe khói đỉnh đầu.

Giờ phút này đây Ngôn Khanh cảm thấy vô cùng lúng túng. Sao lại chạm mặt Tạ Thức Y đúng lúc này cơ chứ! Y hoàn toàn chưa sẵn sàng gì hết!

Ngôn Khanh nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không ai để ý y liền lặng lẽ lùi về sau và lẩn mình phía cuối đám người. Đồng thời lại dùng dây đỏ quấn cổ tay, y quấn từng vòng, từng vòng quanh mệnh môn của mình.

(*mình cũng không hiểu đoạn này lắm, vì mình tra toàn ra mệnh môn là huyệt nằm sau thắt lưng, thần môn mới là huyệt trên cổ tay. Nhưng bạn mình bảo xưa đọc ngôn cũng có bộ nào để mệnh môn ở cổ tay ấy, mà mình chưa tìm ra nguồn thông tin cho ý tưởng đấy ở đâu)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!