Sư phụ Bạch Tiêu Tiêu đúng là người của phái Hồi Xuân Thượng Trùng Thiên. Trước kia Tạ Thức Y thẳng tay cho Bạch phủ nổ tan tành, mà kiếm ý kiếm Bất Hối quá mạnh nên lão cũng bị thương nặng.
Đường rời đi của thầy trò họ không suôn sẻ, là do Bạch Tiêu Tiêu bỗng dưng sinh bệnh. Bạch Tiêu Tiêu vốn là hợp thể của tình yểm và linh hồn Vong Xuyên, bởi vậy cũng chịu ảnh hưởng trước sự thức tỉnh của Ma thần ở biển Thương Vọng.
Cứ thế cậu ta mê man suốt hơn trăm năm, sư phụ cậu ta bỏ tu hành trong hơn trăm năm ấy, một mực chăm sóc cậu ta. Lão mới tu đến cuối trúc cơ, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi đưa Bạch Tiêu Tiêu về phái Hồi Xuân và giao cậu ta cho chưởng môn sư huynh, lão gượng cười căn dặn mấy câu rồi qua đời vì bệnh.
Không bao lâu sau cái chết của lão, Bạch Tiêu Tiêu tỉnh lại, ký ức hoàn toàn biến mất, từ đây trở thành tiểu sư đệ hồn nhiên vô tư của phái Hồi Xuân. Cậu ta lớn lên cùng đại sư huynh Yên Kiến Thủy, hai người họ là bạn thơ ấu, ngầm sinh lòng cảm mến lẫn nhau và cũng cùng nhau hứa hẹn chuyện cả đời, trở thành đạo lữ chưa chính thức.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ là Yên Kiến Thủy có một cậu em trai tên Yên Khanh, là kẻ ích kỷ độc ác, làm đủ mọi chuyện xấu xa trên đời, luôn luôn đối đầu với Bạch Tiêu Tiêu.
Nguyên niên Xuân Hòa.
Bạch Tiêu Tiêu tình cờ vào địa lao, phát hiện ma chủng phượng hoàng bị giam cầm và Tử Tiêu đang bế quan chờ chết.
Mặt Tử Tiêu có sẹo khiến lão trông như hung thần, Bạch Tiêu Tiêu sợ hãi không dám đến gần, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm từ đằng xa: "Tiền... tiền bối không sao chứ?"
Tử Tiêu phớt lờ cậu ta.
Bạch Tiêu Tiêu khẽ đặt số thuốc được tông môn phát mỗi tháng xuống trước mặt Tử Tiêu rồi nói nhỏ: "Tiền bối đừng sợ, ta đi tìm sư phụ ngay đây, chắc chắn sư phụ sẽ có cách cứu ngài."
Tử Tiêu mở choàng hai mắt, ngăn cản cậu ta bằng giọng khàn và uy nghiêm.
"Không cần. Đừng nói chuyện của ta cho bất cứ ai."
"A... được..." Bạch Tiêu Tiêu lặng lẽ quan sát lão rồi trở ra. Lúc rời khe núi cậu ta thấy Yên Khanh, rõ ràng tâm trạng Yên Khanh đang rất tốt, áo quần tóc tai lộng lẫy, ánh mắt láo liên trông đầy ý xấu.
Bạch Tiêu Tiêu sợ đối phương gây chuyện nên lén theo sau, chẳng ngờ lại phát hiện Yên Khanh lớn mật giấu một người đàn ông trong hang núi.
Mà gã chính là Ân Vô Vọng.
Sự điêu ngoa của Yên Khanh giày vò Ân Vô Vọng khiến gã đau không thiết sống, nay gặp Bạch Tiêu Tiêu dịu dàng tinh tế chẳng khác nắng hạn gặp mưa rào, so với Yên Khanh hệt như so trời với vực.
Bạch Tiêu Tiêu hiền lành lương thiện và Yên Khanh bướng bỉnh độc ác đã hình thành sự đối lập rõ ràng, điều ấy đã làm Ân Vô Vọng rung động trước cậu thiếu niên mới đến.
Tuy đã có vị hôn phu nhưng Bạch Tiêu Tiêu vẫn coi Ân Vô Vọng là bạn, cậu ta cho rằng bạn bè với nhau không cần tính toán chi li.
Đại hội Thanh Vân sắp đến, Tông chủ phái Hồi Xuân định tặng cho cửu đại tông hoa La Lâm đã được trồng suốt trăm năm. Đây cũng là món đồ duy nhất họ có thể dâng ra được.
Sau đó hoa bị Yên Khanh trộm mất.
Yên Khanh căm ghét thái độ bễ nghễ xem thường mình của Ân Vô Vọng, đồng thời lại yêu cái phong thái và sự lạnh lùng của gã. Cậu ta khác cái tên Bạch Tiêu Tiêu quê mùa và ếch ngồi đáy giếng cả ngày chỉ biết làm bộ làm tịch trong môn phái nhỏ. Nam phong là chuyện thường gặp ở Thượng Trùng Thiên mà Yên Khanh lại là kẻ có nhan sắc, cậu ta luôn bỏ tiền nghe ngóng chuyện ở châu Nam Trạch.
Tuy biết củ ấu đỏ trên ấn đường là ký hiệu của nhà họ Ân nhưng cậu ta không biết Ân Vô Vọng chính là đệ tử bổn tông của tông Lưu Quang. Chung quy, làm gì có chuyện đệ tử cửu đại tông lại xuất hiện ở một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này được.
Yên Khanh chỉ đoán đối phương là người châu Nam Trạch.
Cậu ta bắt đầu thể hiện tình cảm của mình với gã, thậm chí trộm hoa La Lâm trị thương cho gã. Cậu ta mê mệt vẻ ngoài của Ân Vô Vọng, rồi cậu ta cất lời oán thán sau khi đưa hoa cho gã, "Ân Vô Vọng, ta vì ngươi mà làm đến mức này, thế mà ngươi không chịu nhìn ta dù một cái hả?"
Tuy bị khinh thường ở châu Nam Trạch nhưng Ân Vô Vọng đến phái Hồi Xuân vẫn tính là hạ mình, bởi một thiếu chủ tông Lưu Quang như gã có báu vật nào chưa từng thấy chứ. Hoa La Lâm phái Hồi Xuân coi như trân bảo hạng nhất cũng chỉ coi như đáng để vào mắt Ân Vô Vọng mà thôi.
Vì vậy gã nói: "Cút đi."
Yên Khanh tức giận phất tay áo rời đi. Trên đường tình cờ gặp Bạch Tiêu Tiêu, Yên Khanh liền chì chiết đối phương một lúc.
Bạch Tiêu Tiêu khóc lóc vào hang động, Ân Vô Vọng nghe kể chuyện vừa xảy ra thì lại càng ngứa mắt Yên Khanh, do đó đưa thẳng hoa La Lâm cho Bạch Tiêu Tiêu.
Hay tin, Yên Khanh phẫn nộ gần chết, lập tức vừa dụ dỗ vừa uy hiếp hòng chiếm lệnh bài từ tay Bạch Tiêu Tiêu. Yên Khanh quan sát lệnh bài hồi lâu, cậu ta tra cứu sách cổ, cuối cùng phát hiện trên lệnh bài có dòng chữ: Nam Đẩu.
Không ngờ đây lại là lệnh bài Nam Đẩu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!