Phế tích là nơi tà ma dễ sinh sôi, Ngôn Khanh thấy cái hang ngầm rồi thì lập tức đem theo ngọc ẩn khí vào chiếu sáng. Ma thần không muốn đối đầu với Lan Khê Trạch nên đã chìm vào giấc ngủ trong biển ý thức của y.
Ngôn Khanh nối gót Bạch Tiêu Tiêu xuống lòng đất mới phát hiện ở đó đã tụ tập đông đảo mọi người. Bọn họ đều ít nhiều bị thương, ai nấy đều vác khuôn mặt tái nhợt ngồi sụp xuống đất.
Ngôn Khanh cứ vậy đi thẳng lên trước, một tu sĩ trung niên thấy thế liền giận dữ quát to: "Đừng cử động!"
Nhưng quá muộn, tay Ngôn Khanh đã đụng trúng một chốt mở bẫy rập nào đó. Chỉ trong chớp mắt một cơn mưa đao tiễn đã trút xuống ầm ầm, khiến những người chồng chất vết thương phải tháo chạy tứ tán. Mọi người sôi cả máu: "Nhà ngươi muốn hại chết chúng ta đấy hả?!"
Nhan Nhạc Tâm: "Ngươi không tìm ra cách giải trận thì đừng có táy máy tay chân!"
Ngôn Khanh mặc xác họ, gặp trở ngại thì chỉ đổi hướng sang mò mẫm chỗ khác mà thôi.
"Yên Khanh...." Bạch Tiêu Tiêu đã sốt ruột phát khóc đến nơi, chẳng ngờ chuyện xảy ra tiếp theo trực tiếp khiến cơn giận trong lòng mọi người tắt ngúm. Tại chỗ Ngôn Khanh đang đứng, vách tường đen sập xuống làm lộ ra một lối đi dài.
Thế là trận được giải.
Ngôn Khanh vô cảm ngẩng đầu lên, thấy có ánh sáng đom đóm lập lòe phía cuối lối đi, theo sau đó là Lan Khê Trạch thong thả bước đến. Vẫn là bộ tóc bạch kim dài tới mắt cá chân cùng với đôi tròng mắt rắn dựng thẳng tàn độc và đẫm máu. Gã mặc áo xanh, ánh sáng phát ra từ lũ đom đóm xung quanh hắt lên khuôn mặt gầy gò khiến xương gò má gã trông có vẻ rất cao, biểu cảm thì khó đoán. Những người có mặt đều khiếp đảm trước khí thế đáng sợ của gã.
Trong tình cảnh quái gở hiện tại cũng chỉ có Ngôn Khanh là còn thong dong được.
Y nhìn Lan Khê Trạch, sự phẫn nộ vì bị chia cắt khỏi Tạ Thức Y bỗng dâng lên, cặp mắt đào hoa quyến luyến hắt ra ánh đỏ lạnh lùng.
Hai đôi mắt đỏ đối đầu.
Lan Khê Trạch không thừa lời với Ngôn Khanh, gã chỉ liếc viên ngọc ẩn khí rồi cười nhạt mấy tiếng. Con ngươi dựng thẳng màu máu của gã ghim lên người Ngôn Khanh, gã nói: "Ngươi muốn giết ta nhưng mục tiêu của ta tạm thời lại chưa phải là ngươi."
Có cơn gió mạnh thổi qua.
Bạch Tiêu Tiêu nằm co rúm trong lòng Nhan Nhạc Tâm bỗng thấy mình bị thứ gì đó kéo. Dường như giữa không trung vừa xuất hiện một bàn tay vô hình bóp cổ cậu ta và nhấc bổng cậu ta lên trời.
"Ưm ưm ưm...!"
Bạch Tiêu Tiêu đau đớn ôm cổ chính mình, mắt trào ra nước. Lan Khê Trạch túm thẳng Bạch Tiêu Tiêu đến trước chân mình rồi cúi đầu nhìn đối phương hồi lâu, tâm trạng gã thay đổi liên tục, sự căm ghét và sát ý luân phiên hiển hiện trong mắt gã. Sau cùng, gã bật cười lạnh ngắt.
Nỗi sợ hãi trước gã đàn ông kỳ dị phía trước khiến Bạch Tiêu Tiêu không nói nổi lời nào. Lan Khê Trạch trực tiếp đem Bạch Tiêu Tiêu rời đi, bỏ lại mọi người bị giam cầm dưới lòng đất. Ánh mắt Ngôn Khanh lạnh hơn, sợi dây đỏ giữa những kẽ ngón tay bắn ra ngoài, y lập tức đuổi theo.Bạch Tiêu Tiêu chưa kịp thấy rõ mặt người kia.
Hễ bị cặp mắt đỏ âm u của gã hướng tới là cậu ta lại cảm giác linh hồn bị giày xéo, khiến cậu ta đau đến mức mồ hôi đầm đìa. Trước lúc hôn mê, âm thanh cuối cùng văng vẳng trong tâm trí Bạch Tiêu Tiêu là tiếng cười chậm rãi của đối phương. Một tiếng cười rất đè nén, rất lạnh lùng.
Tiếng cười như ác mộng kéo cậu ta vào trạng thái ngờ nghệch mà bứt rứt không yên.
Bạch Tiêu Tiêu có cảm giác mình đã đánh mất nhiều ký ức. Mỗi lần tỉnh giấc trong đêm ở phái Hợp Hoan, nhìn ánh trăng ngấm vào cửa sổ, cậu ta lại bất giác run bần bật. Mà lần này cậu ta còn run dữ dội hơn thế nữa.
Trong mơ, bóng trúc ngoài điện Trường Đăng của phái Hợp Hoan lòa xòa trên mặt đất giống như thể yêu ma quỷ quái bám riết không tha. Cậu ta cũng thật sự bị yêu ma quỷ quái bám riết.
Bạch Tiêu Tiêu cảm thấy cơ thể mình có thêm thứ gì. Một thứ đồ khó tả, không có thực thể, không biết có tồn tại thật không, nhưng cậu ta lại cảm nhận rõ ràng rằng mỗi một hơi thở, thậm chí là mỗi một sợi tóc của mình đều đang bị nó thao túng, bị xâm chiếm từng chút một.
Chắc hẳn nó phải có một tên gọi, nó đang cố gắng nói cho Bạch Tiêu Tiêu tên của mình, nó muốn thoát ra.
Tuy nhiên Bạch Tiêu Tiêu biết một khi nó thoát ra thì bản thân cậu ta sẽ chết.
Nó không thể ra ngoài.
Tiếng nói xa lạ lởn vởn bên tai Bạch Tiêu Tiêu, cậu ta hoàn toàn không biết chủ nhân giọng nói này.
Ban đầu cậu ta nghe được chất giọng trong trẻo của một thiếu nữ, có vẻ là nói với cậu ta.
Nàng gọi cậu ta là Đại Bạch.
Nhưng Đại Bạch là ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!