Chương 1: Sống lại (1)

Năm Xuân Hòa thứ nhất.

Tạ Thức Y

- đệ tử dẫn đầu tông Vong Tình dùng thân mình dụ địch, tiến sâu vào Ma vực, phá hủy đài sen, châm lửa thiêu thành Thập Phương và tận diệt đại yêu Hoài Minh Tử. Làm náo động giang hồ.

Cùng năm, Tạ Thức Y bế quan trên đỉnh Nam Sơn. Lần bế quan này đằng đẵng trăm năm, nguồn cơn không ai biết.Ngôn Khanh cảm giác đầu óc hỗn loạn và đau đớn như bị người ngoài cầm dùi khuấy loạn tâm trí.

Có tiếng người rả rích kế bên, chất giọng thất vọng và giận dữ.

"Sao ngươi lại đê tiện đến thế! Ngươi thật sự tin rằng hắn sẽ yêu ngươi chỉ vì ngươi hy sinh vì hắn?! Hoa La Lâm được tông môn dày công chăm chút cả trăm năm, sao ngươi dám cả gan đến vườn Linh lấy trộm?! Ngươi cứ lấy trộm thản nhiên đến thế chỉ để cho một gã đàn ông xa lạ bên ngoài chỉnh kinh mạch?! Ngươi ngươi ngươi ngươi-----" Người nọ giận đến nghẹn lời, sau cùng lại phẫn nộ gào lên: "Ngu xuẩn!

Ngu như bò!"

Hoa La Lâm? Là thứ gì? Không phải y đã chết ở thành Thập Phương sao?

Ngôn Khanh gắng gượng mở mắt, thấy trong phòng nêm chật người. Người đàn bà phục trang hoa lệ đứng đầu đỏ bừng vành mắt, gạt lệ không ngừng, hai bên là hai nha hoàn dìu bà ta với vẻ đầy cẩn thận. Ánh sáng nhập nhèm, hẳn là ban tối.

Ngôn Khanh dời mắt, lại thấy một bàn thờ Phật cùng vô số bài vị đỏ dựng đứng đằng đối diện.

Người đàn bà nước mắt nước mũi tèm nhem kia nghẹn ngào nói: "Gia chủ, Tiểu Khanh biết lỗi rồi. Chàng tha cho thằng bé lần này đi mà."

Người đàn ông nổi cơn thịnh nộ: "Tha? Ta tha cho nó ai tha cho ta! Hoa La Lâm là thánh bảo mà tông Vong Tình ấn định làm phần thưởng cho đại hội Thanh Vân lần tới, giờ hoa La Lâm tan tành, ta phải giải thích ra sao với tông chủ được đây!"

Người đàn bà đau lòng thổn thức: "Gia chủ..."

Người đàn ông trừng bà ta: "Câm miệng. Tất cả là do thằng con ngoan mà nàng dạy dỗ đấy. Đêm nay bắt tên vong ân này quỳ trước từ đường cho ta, đợi mai theo ta đến trước mặt tông chủ mà tạ lỗi!"

Người đàn bà tái mặt: "Quỳ cả đêm? Không được đâu gia chủ, thân mình Tiểu Khanh yếu ớt, chịu thấu thế nào đây."

Người đàn ông phất tay áo, xoay người: "Người đâu, đưa phu nhân về cho ta!"

Hồi náo loạn vẫn tiếp tục kéo dài. Tiếng khuyên nhủ của kẻ hầu, tiếng than khóc của phu nhân, trộn lẫn vào nhau quàng quạc tao tác như tiếng vịt kêu bầy.

Ngôn Khanh chỉ được yên tĩnh khi đám người rời đi. Y lặng lẽ thở phào rồi khẽ cử động những ngón tay tê cứng.

Hoa La Lâm?

Sao lại đem đến cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Chớp lửa lóe lên, Ngôn Khanh muộn màng nhớ lại: "Phái Hồi Xuân, hoa La Lâm, đại hội Thanh Vân..."

Tâm trí bất thình lình bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến sắc mặt Ngôn Khanh trắng bệch, y ngã quỵ xuống đất.

Ký ức như được mở chốt. Những hình ảnh mơ hồ ồ ạt tràn về trả cho y toàn bộ trí nhớ từ thế giới nguyên bản vốn đã bị lãng quên.

Nghỉ hè, [Tình yểm], máy bay...

Ngôn Khanh mở bừng hai mắt..... Hay lắm. Cày cuốc mấy trăm năm, chết đi sống lại một lần y mới biết thì ra mình đang mắc kẹt trong một cuốn sách. Y không xuyên vào một thế giới có thật mà lại chỉ xuyên vào một quyển truyện thôi ư?!Khởi nguồn của sự việc là cô em họ học tập xuống dốc không phanh trong đợt hè năm đó.

Là sinh viên đại học có tiếng duy nhất trong đại gia đình, Ngôn Khanh đành phải gánh trên vai sứ mệnh cứu vớt "thiếu nữ lạc đường". Vừa hay đang nhàn tản, lại thấm nhuần tư tưởng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thế là y lên dạo một vòng dòng thời gian trên mạng xã hội của cô em họ. Sau đó Ngôn Khanh moi ra được nguồn cơn rắc rối phát sinh từ một quyển truyện có tên là [Tình yểm].

[Tình yểm] có thể được tóm gọn bởi nhận định về tác giả sau: đại thần mảng thuần ái huyền huyễn ra mắt mười năm, được chứng nhận cống hiến hết mình trong việc rút mòn nước mắt người đọc.

Nguyên văn trạng thái trên dòng thời gian của cô em họ:

[Tạ Thức Y phải xui tám đời mới gặp phải Bạch Tiêu Tiêu. Hỡi ôi đấng cứu thế họ Bạch, tao cắn rơm cắn cỏ lạy mày hãy cứu thiên hạ bằng bản lĩnh cá nhân đi được không? Đọc đến phần ở thành Chướng, Bạch Tiêu Tiêu khóc lóc quỳ xuống cầu xin Tạ Thức Y lấy máu cứu dân trong thành mà em ức phát khóc luôn các chế ạ.]

[Đấy là thành Chướng đấy tổ sư bố nhà nó chứ. Chính là cái quả thành Chướng chứa lũ súc sinh suýt lột da róc xương Tạ Thức Y, mẹ ác ôn thì ác giả ác báo đi chứ! Quan trọng nhất là Tạ Thức Y lại còn đồng ý, đùuuuu người lương thiện, nửa đêm canh ba đọc tăng xông tỉnh cả người!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!