Chương 96: Hết

Cậu nhóc được người mẹ xinh đẹp bế ôm, dùng giọng hát ngọt ngào ru ngủ, rất nhanh đã chìm vào ngấc ngủ say.

Cậu nhóc còn nhỏ, buổi tối đi ngủ lúc thì ngủ với thím Trương, lúc thì ngủ với An Na. Tối nay thím Trương không ở đây, dĩ nhiên phải ngủ ở phòng mình rồi. An Na nhẹ nhàng đặt con trai vào chiếc giường nhỏ được kê sát giường lớn, đắp chăn  mỏng cho con.

Cậu nhóc tuy còn nhỏ nhưng người chắc nịch, chỉ bế một lúc thôi mà hai cánh tay của cô đã tê cả lên rồi. Đứng xoa bóp cánh tay nhẹ nhàng, đúng lúc nghe thấy Lục Trung Quân nói vọng ra trong phòng tắm:

– Anh quên lấy quần áo rồi…

Còn chưa nói xong, cửa phòng tắm mở ra, anh thò đầu ra.

– Suỵt…

An Na quay lại làm động tác ra hiệu cho anh im lặng.

Lục Trung Quân nhìn vào chiếc giường nhỏ, vui lên.

– Tiểu tổ tông ngủ rồi à? Tốt quá rồi…

Nói xong chẳng ngại ngần gì cứ thế trần như nhộng đi ra.

An Na khinh bỉ nhìn chồng mình, cầm cái quần ném cho anh.

– Mặc vào cho em. Ăn cơm chưa? Trong bếp còn cơm đấy…

– Anh không ăn cơm, anh muốn ăn em…

Lục Trung Quân vứt cái quần An Na vừa ném cho đi, bế bổng cô lên quăng vào giường.

An Na giãy giụa, tránh không được, chỉ biết mắng yêu vài câu.

Hai vợ chồng đã hai tuần không được thân mật với nhau, Lục Trung Quân đã không kìm nén được nữa, nom gương mặt giận dỗi lại xấu hổ đỏ bừng của  An Na mình thì nhào tới, đè lên cô, không màn dạo đầu mà đi thẳng vào.

…Sao không kêu lên? – Một lát sau, Lục Trung Quân ép cô, – Anh muốn nghe tiếng em kêu lên…

An Na mặt đỏ bừng, thở hổn hển, có nén cảm giác tê dại tận xương tủy này lại, cắn răng ngăn tiếng rên rỉ không phát ra tiếng.

Lục Trung Quân ánh mắt tối sầm lại, ra sức mạnh hơn.

An Na không nhẫn nhịn nổi khẽ "ưm" một tiếng, thanh âm nhỏ vụn đầy mê hoặc.

Trên mặt Lục Trung Quân toát lên vẻ hưng phấn tột độ.

– Nhẹ chút thôi, kẻo con dậy mất.

An Na đấm khẽ vào vai anh.

– Yên tâm đi! Con mình ngủ như heo ấy…

Anh còn chưa dứt lời, đã nghe tiếng thút thít nức nở ngay bên cạnh rồi, quay đầu lại, hoảng hồn thì thấy cậu con trai quý hóa đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi dậy, mắt mở to nhìn hai người đang đan nhau nằm trên giường, miệng mếu méo xệch, kiểu muốn khóc nhưng ra sức kìm nén, trông rất đáng thương.

Lục Trung Quân tức thì mặt đen sì.

– Đừng khóc đừng khóc, đợi chút, cho bố mượn mẹ con một tí, xong ngay đây…

Anh nói với cậu con, cắn răng ra sức, chuẩn bị nhanh chóng tiến công để kết thúc, chờ cậu con quý hóa ngủ lại rồi thì sẽ dốc sức làm lại.

Anh không nói còn đỡ, anh vừa lên tiếng, cậu nhóc Lục Vũ Tinh vốn đang kìm nén cơn khóc lập tức òa lên, gọi mẹ liên hồi.

An Na lập tức đẩy chồng vẫn đang đè lên mình ra, ngồi dậy mặc vội quần áo, đi qua bế con trai lên dỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!