An Na bị anh ôm lấy, lại còn nghe anh lảm nhảm, cô không đáp lại câu nào, cả người buồn ngủ vô cùng, nhưng khi tiễn được vị đại thần nói nhiều đi rồi, cô lại không buồn ngủ chút nào nữa, quay trở lại giường, nghĩ đến chuyện tối qua, cô vừa thấy ngọt ngào lại thấy phiền não.
Hết thảy đều đột ngột như thế, nhưng lại như rất tự nhiên, rất hợp lý, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ mỗi câu " là của anh rồi…"
Cô biết mình đáng nhẽ không nên để mặc sự việc phát triển đến như này, giữa cô và Lục Trung Quân vẫn còn nhiều khúc mắc chưa thể giải quyết được, như tương lai của anh, rồi thân phận của cô, rồi cô sẽ rời khỏi đây khi kỳ nghỉ hè đến…
Toàn bộ đều khiến người ta đau đầu.
Nhưng sự việc cứ thế xảy đến. Khi anh quay lại nhảy vào sân nói muốn hôn cô, lúc đó cô căn bản không có cách nào để cự tuyệt.
…
Bởi Lục Trung Quân sắp phải đi rồi, hai ngày tiếp theo, anh và cô tranh thủ hẹn hò. Anh chở cô bằng xe đạp đi hơn 20km là để kịp xem một bộ phim ngoài trời. Anh đưa cô đi dạo ở các công viên gần đó, cùng uống chung lon nước ngọt hiệu Arctic Ocean một tệ rưỡi một lon, nhân lúc chung quanh không có ai, thì lén lút hôn nhau ở góc công viên…Mỗi một lần hẹn hò, ngoài ngọt ngào ra thì vẫn là ngọt ngào. An Na bị anh lôi đi, làm đủ thứ chuyện mà mỗi đôi trai gái khi yêu nhau hẹn hò nhau đều làm.
Mỗi ngày thức dậy, trong đầu nghĩ đến anh là đầu tiên, buổi tối khi đi ngủ, lại vì nụ hôn ngọt ngào lưu luyến không xa rời mà tim đập thình thịch mặt nóng bừng….
An Na thấy mình như bị điên rồi.
….
Thời gian càng ngọt ngào thì càng trôi qua nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng, ngày mai Lục Trung Quân đi rồi.
Anh cũng đã tổ chức bữa cơm chia tay với bạn bè đồng nghiệp, chị Hồng gọi anh đến nhà ăn cơm tôi nay, cũng bảo An Na đến. Hơn bốn giờ chiều, Lục Trung Quân lái chiếc xe việt dã 212 dừng ở bên ngoài trạm sữa huyện chờ cô. An Na dặn dò công việc còn lại cho Triệu Trung Phân xong thì ra ngoài, lên xe anh, ngồi bên ghế phụ.
Chiếc xe chạy vào con đường rợp bóng cây.
– Anh nói này, chúng ta đang làm công tác ngầm à?
Lục Trung Quân rất buồn bực vì chuyện An Na kiên quyết không chịu công khai quan hệ của hai người. Lúc trước anh còn có thể đến trạm sữa để gặp cô, đón cô, nhưng giờ cô nhất quyết không cho anh tới. Khi cô về Hồng Thạch Tỉnh, cũng nghiêm cấm anh tới quầy hàng hoặc lảng vảng gần đó. Lái xe đưa cô đi được một đoạn rồi, anh không nhìn được lầu bầu đầy khó chịu.
An Na quả thật rất lo lắng. Trước khi thân phận của mình chưa được giải quyết triệt để, cô đáng nhẽ đừng nên vướng vào chuyện yêu đương làm gì. Nhưng giờ nếu đã không thể nào khống chế được nữa, cô lại thấy nếu lập tức công khai thì lại không hay cho lắm, cứ kiên quyết muốn anh phải giữ bí mật, không được nói cho ai biết. Thấy anh lầu bầu trách mình, cô liếc trước liếc sau thấy không có người đi đường hay xe cộ nào cả thì ghé người qua hôn anh một cái, năn nỉ:
– Chiều em đi mà, được không? Chúng ta vừa mới yêu nhau, anh cho em thời gian để thích ứng đi. Ngày mai anh đi rồi, anh nghĩ xem anh vừa đi, mọi người lại biết quan hệ của chúng ta rồi, nhất định sẽ nói năng lung tung sau lưng. Anh nhẫn tâm để một mình em phải đối mặt với chuyện đó ư?
Dầu gì lúc này yêu nhau vẫn chưa nói gì với bố mẹ, lại còn bị người ta nói năng không hay sau lưng nữa, Lục Trung Quân cũng thấy không đành lòng.
– Cứ thế mà xong à, hôn nữa đi.
– Ghét quá. – An Na miệng nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn hôn anh. Lục Trung Quân lúc này mới vui lên. Hai người cùng đến nhà chị Hồ. An Na cầm theo túi hoa quả đi vào trước, Lục Trung Quân thì chờ ở trong xe, một lát sau mới đi vào. Anh gõ cửa, người mở cửa là Uông Tuệ Lệ.
– Anh Lục đến rồi ạ? – Cô bé cười tươi mời anh vào. – Chị Mai và mẹ em đang làm vằn thắn trong bếp đấy. Bố em biết tối nay anh đến nên cũng đang về rồi, anh vào trong nhà đi ạ.
Lục Trung Quân đi vào, nhìn thoáng qua bếp, thấy An Na đang cùng chị Hồ làm vằn thắn.
– Tiểu Quân ngồi đi, chú Uông sắp về rồi.
Lục Trung Quân đáp lại.
Phó huyện trưởng Uông về sớm hơn mọi ngày, lúc về đến nhà thì cơm nước đã làm xong, trên bàn còn có một bình Mao Đài.
Mao Đài giá 9 đồng một chai, người bình thường một tháng lương có thể mua được 3,4 chai, chai này của Phó huyện trưởng Uông đã để ủ mấy năm rồi, bình thường tiếc không dám uống, tối nay mới đem ra, rót cho Lục trung Quân một chén đầy, hai người vừa cạch chén vừa ăn, vừa trò chuyện về công việc.
– Nói bên kia còn có căn cứ, hoàn toàn quản lý theo quân sự hóa rồi ả?
– Hình như vậy…
Lục Trung Quân nhìn An Na ngồi đối diện, đáp.
– Tiểu Quân, hiếm khi có cơ hội đó, đi rồi thì phải làm cho tốt, tranh thủ lập công biết không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!