Chương 41: (Vô Đề)

Lúc Lục Trung Quân trở lại thì đã hơn chín giờ tối rồi, vừa vào trong ký túc xá, đi trong hành lang mỗi lần đụng phải ai đó thì người ta đều dùng ánh mắt kỳ lạ và nụ cười mờ ám nhìn anh, làm cho anh dựng cả tóc gáy lên, suýt chút nữa thì cho rằng chuyện xấu mình làm ở cung văn hóa đã bị lộ rồi.

Anh vẫn hy vọng chuyện mình và Lý Mai sẽ công khai để cho mọi người biết Mai Mai là của mình, nhưng anh biết, chỉ cần lộ ra, cô sẽ trở mặt với anh ngay. Thành thật mà nói, ý muốn xấu xa này của anh có nhưng lại không có gan làm.

Lục Trung Quân tiếp tục đi lên tầng hai, đúng lúc đụng phải Tiểu La trên Cục Lâm vụ, anh ta víu cánh tay anh, vẻ mặt đầy hâm mộ:

– Anh Lục, anh thật là tốt số quá, có đối tượng đẹp như thế mà còn giấu.

Lục Trung Quân ngớ ra, ngẩng lên nhìn cửa phòng của mình, thấy bộ quần áo lúc sẩm tối còn chưa bỏ đấy chưa kịp giặt không biết đã được ai giặt cho rồi, từng thứ được móc lên, ngay cả tất chân của anh cũng được móc treo đàng hoàng.

– Nói linh tinh gì thế.

Lục Trung Quân đang không hiểu.

Đúng lúc, cửa phòng anh mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi ra, tầm hơn hai mươi, rất xinh, trông thấy anh thì mỉm cười.

– Lục Trung Quân, anh về rồi à?

– Cô ấy đó, còn giả bộ. – Tiểu La cười khì khì, – Chị dâu tốt thật, vừa đến là mang đồ ăn cho mọi người, còn giặt quần áo cho anh nữa. Anh Lục tốt số ghê.

Lục Trung Quân mặt tối sầm lại, bỏ mặc Tiểu La bước tới.

– Sao em lại tới đây?

- Giọng anh cứng nhắc lạnh lùng.

Hoa Lan liếc nhìn Tiểu La đang tò mò nhìn sang, mặt vẫn cười tươi, nói nhỏ:

– Tới lúc chiều tối, có thể vào trong nói không?

Lục Trung Quân không nói không rằng đi vào, Hoa Lan vẫn mỉm cười cất tiếng chào Tiểu La, rồi vào theo.

Đi vào trong, Hoa Lan đóng cửa lại, nói:

– Trông anh nhìn thấy em có vẻ bất ngờ nhỉ. Là như này, em nghe nói anh đã từ chối Học viện Lục Hàng rồi. Bố anh rất giận, bảo em đến xem anh…

Lục Trung Quân ngồi xuống mép giường, lạnh nhạt nhìn Hoa Lan.

Hoa Lan mặt nóng lên, ho khẽ, cũng ngồi xuống trên ghế dài.

– Thôi được, em đến đây là tự em đi. Trung Quân, các cụ nhà hai chúng ta quan hệ tốt, em với anh cũng quen biết nhiều năm rồi, em cũng không giấu nữa. Trước đây anh phạm lỗi, có một thời gian em rất đau lòng, nhưng về sau em đã nghĩ thông suốt, quyết định tha thứ cho anh. Con người ta ai cũng phạm sai lầm, bao gồm cả em nữa. Lần trước em nghe tiểu Lâm nói em ấy lén đến thăm anh, cuộc sống của anh có vẻ không được tốt.

Anh bị điều đến đây cũng đã được một thời gian rồi, giờ có cơ hội thoát khỏi khó khăn, em thật sự không hiểu, tại sao anh lại từ bỏ chứ?

– Hoa Lan, em có thể tha thứ cho tôi, tôi vốn nên cảm kích em. Nhưng điều này không cần thiết. Cuộc sống của tôi ở đây rất tốt, cảm ơn em đã nể mặt bố tôi từ xa đến đây thăm tôi. Giờ muộn rồi, tôi đưa em đến nhà khách, ngày mai em đi về đi.

Lục Trung Quân nói xong đứng lên.

Hoa Lan mặt đỏ bừng, cũng đứng lên.

– Lục Trung Quân, anh thật sự làm em rất thất vọng. Em vẫn luôn tin tưởng anh là một người vẫn mang chí lớn, dù gặp phải khó khăn nhưng sẽ mau chóng phấn chấn trở lại. Nhưng anh nhìn lại bản thân anh đi, hoàn toàn là một kẻ chẳng có chí tiến thủ nào cả. Coi như em cầu xin anh, anh hãy nhận cơ hội này, rời khỏi chỗ này đi. Hoàn cảnh mới sẽ một lần nữa tạo nên con người mới đầy lý tưởng của anh.

Lục Trung Quân kéo ngăn kéo lấy chìa khóa xe, liếc nhìn Hoa Lan, khóe môi giật giật:

– Sao thế, không chịu làm chủ nhiệm của đoàn văn công mà lại chạy tới đây dạy dỗ tôi à?

– Lục Trung Quân, em thật lòng muốn tốt cho anh. Anh không thể nghe người ta khuyên nhủ ư…

– Em nói đúng Hoa Lan à, chúng ta biết nhau từ nhỏ, em thấy tôi từng nghe người ta khuyên bao giờ chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!