Chương 32: (Vô Đề)

Lục Trung Quân lái xe đến trước quầy hàng của cô Lý Hồng. Hôm nay thời tiết nắng ấm rất ấm áp, lúc dừng xe, trong quầy hàng có năm sáu hàng xóm đang ngồi ngoài lán trò chuyện, thấy An Na trở lại thì đều chào hỏi.

Cô Lý Hồng vội vàng hỏi An Na chuyện đi huyện, An Na nói lại đơn giản một lượt.

– Không những gặp người nước ngoài, còn gặp huyện trưởng thị trưởng nữa cơ à? – Bà Quách lộ vẻ hâm mộ, – Em à, Mai Mai nhà em giỏi quá.

Cô Lý Hồng nhìn sang Lục Trung Quân:

– Đội trưởng Lục, phiền cậu đưa em nó về. Mời cậu vào ngồi một lát. Con chó của cậu rất thông minh, trông nhà rất tốt. Nếu cậu cần thì cứ mang nó về cũng được.

Lục Trung Quân mỉm cười.

– Không ạ, cứ để nhà cô đi.  – Vừa nói vừa liếc An Na, – Cháu còn có việc, cháu về trước đây ạ.

– À, vậy cháu đi cẩn thận nhé.

Lục Trung Quân lên xe lái đi, An Na cũng đi vào nhà, mấy hàng xóm cũng giải tán hết. Cô Lý Hồng đi vào, thấy An Na ngồi trong phòng viết gì đó thì hỏi.

An Na dừng bút, đem chuyện nhận thầu với trạm sữa huyện cho bà nghe. Cô Lý Hồng hết sức kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh.

– An Na, cô biết bọn cô không hiểu biết nhiều như cháu, mà năng lực của cháu cũng rất tài giỏi. Nhưng chuyện này cháu làm được không?

An Na gật đầu cười cười, đem cuộc trò chuyện của mình và Phó huyện trưởng Uông nói lại.

– Cháu cần phải viết xong bản kế hoạch để nộp lên, nếu được duyệt thì sẽ bắt tay vào làm ạ.

– Thật ư, Phó huyện trưởng Uông bảo thế à? Có huyện ủng hộ, vậy đáng tin hơn rồi.

Cô Lý Hồng rất kinh ngạc.

– Vâng ạ, nếu thành công, việc vận chuyển đi vào hoạt động, cháu muốn sau này khi cháu đi rồi có thể để lại cho Đại Tống tiếp nhận, kiếm được bao nhiêu thì không biết nhưng chắc chắn tốt hơn bây giờ. Đến lúc đó hy vọng anh ấy sẽ làm tốt.

Cô Lý Hồng sững ra, – An Na à, cháu làm vậy cô ngại quá. Mà cháu thật sự đi à?

– Vâng ạ. – An Na gật đầu.

– Ôi, thật là…bảo cô nói thế nào đây. Cháu đi rồi, chuyện tốt như thế, Đại Tống sẽ nhận ngay.

An Na mỉm cười:

– Cô ơi, cô chớ nói với anh Đại Tống vội, giờ như nào còn chưa biết, chờ chắc chắn rồi hẵng nói sau ạ.

– Ừ, cô biết rồi. An Na à, cháu thật là giỏi, còn được gặp thị trưởng nữa. Cháu ở nhà cô đúng là thiệt thòi cho cháu.

An Na cảm nhận được sau khi cô Lý Hồng biết thân phận của mình thì nói năng đã khách sáo với mình rất nhiều, không còn tự nhiên như trước nữa. Đây cũng là điều bình thường của con người, cô hiểu rất rõ. Bà đối xử tối với cô, cô cũng muốn trước khi mình đi sẽ có gì báo đáp lại bà. Bèn mỉm cười:

– Cô đừng nói thế ạ, nói thế cháu ngượng lắm. Dù sao sau này bất kể cháu có đi đâu, nếu rảnh cháu sẽ quay lại đây thăm cô.

– Ừ được. Cháu đang bận, cô không làm phiền cháu nữa.

Cô Lý Hồng phấn khởi đi ra ngoài.

An Na tiếp tục viết kế hoạch. Hai ngày sau, cô gửi bản kế hoạch cho Phó thị trưởng Uông đã quay về huyện. Không tới mấy ngày đã có tin tức, Phó huyện trưởng Uông đã chấp nhận bản kế hoạch của cô, chỉ thị tín dụng xã cho trạm sữa vay vốn, còn điều hai chiếc Giải Phóng đến, nói cân nhắc bổ sung cho trạm xe lửa huyện thêm hai toa xe chuyên chở hàng, sau này nếu cần thì sữa tươi của trạm sữa và các sản phẩm nông sản khác sẽ được cùng vận chuyển đến thành phố.

An Na lập tức bắt tay vào nhận thầu trạm sữa, đăng thông báo tuyển dụng nhân sự và chuẩn bị cho một loạt công việc khác.

Trạm sữa không thiếu khách hàng, tuy vậy vẫn rơi vào tình trạng cung không đủ cầu, để có được sản phẩm sữa, không ít nhà hàng khách sạn đã yêu cầu giá thấp hơn rất nhiều. Vấn đề lớn nhất chính là năng lực nhận hàng và vận chuyển hàng. Giờ đã có khoản vay, lại được bổ sung thêm hai toa xe chở hàng, vấn đề đã giải quyết được dễ dàng. Điều An Na cần làm nhất chính là thay đổi phương thức kinh doanh ôm cây đợi thỏ của trạm sữa huyện.

Trạm sữa huyện có một nhà máy chế biến kèm theo, nguyên liệu sữa được xử lý và đóng chai mỗi ngày. Người quản lý và nhân viên của xưởng ban đầu dự định ngừng làm việc đó, nhưng từ sau khi nhận thấy tình hình đã thay đổi, lại được An Na hứa sẽ trả tiền thưởng tăng thêm sau khi chế biến với điều kiện là các sản phẩm sữa được vận chuyển ra ngoài mỗi ngày phải đảm bảo an toàn vệ sinh tuyệt đối. Hai người thấy An Na tuy trẻ tuổi, lại là phụ nữ, nhưng biết tình hình của trạm sữa hiện giờ đã không giống như trước nữa thì đồng ý, lại thêm có chính quyền huyện ủng hộ, dù khoản tiền thưởng thêm này cũng không nhiều nhặn gì so với tiền lương thì vẫn thấy tiếc rẻ, thế là ký hợp đồng, đầy khí thế bắt tay vào làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!