Chương 29: (Vô Đề)

Khóe mắt Lục Trung Quân giật giật, nhìn cô chăm chú một giây, xoay người, nhấn ga tiếp tục đi.

– Tôi thấy em hối hận rồi, đồng chí Cao Vĩ kia sao lại rất bình thường nhỉ? Hai người rất hợp.

Một lát sau, anh lại như không để tâm nói tiếp.

– Hình như việc này chẳng liên quan gì đến đồn công an các anh nhỉ?

An Na mí mắt cũng không nhúc nhích buông một câu.

Lục Trung Quân mắt tối sầm, nhấn ga, xe gầm lên như mũi tên lao về phía trước. Hai người cả chặng đường không nói năng gì, chưa tới một giờ thì đã tới thị trấn. Lục Trung Quân đưa An Na đến trung tâm huyện, dẫn cô đến phòng làm việc của Phó huyện trưởng Uông vừa lên chức năm ngoái, gõ cửa, phó huyện trưởng Uông ở bên trong ngẩng lên thấy là Lục Trung Quân thì có vẻ như khá bất ngờ.

– Tiểu Quân, là cháu à.

Ông hơn bốn mươi tuổi, râu cạo nhẵn, trên người tỏa ra khí chất quân nhân đặc biệt, hình như rất thân quen với Lục Trung Quân.

– Chú Uông, cháu đưa người ta tới rồi ạ.

Lục Trung Quân hất đầu về phía An Na đang đứng sau mình.

Phó huyện trưởng Uông nhìn theo.

– Cháu chào Phó huyện trưởng Uông. Cháu là Lý Mai ở trường tiểu học Công Trình ạ.

An Na bước ra, mỉm cười chào ông ta.

– Cháu là cô giáo Lý Mai à?

Trên mặt Phó huyện trưởng Uông lộ vẻ ngạc nhiên, đứng lên bước ra trước bàn làm việc.

– Không ngờ lại trẻ như thế. Ngồi đi, cả Tiểu Quân nữa, cháu bận như thế, mấy lần muốn gặp cháu đều khó, sao hôm nay lại đích thân đưa cô giáo Lý Mai tới thế? Lúc nãy chú còn tưởng là ai chứ. Nào ngồi đi ngồi đi.

Lục Trung Quân mỉm cười cùng An Na đi vào.

– Lãnh đạo giao nhiệm vụ, nhân viên bọn cháu dĩ nhiên phải tận sức, dù bận cũng phải hết bận ạ.

– Nghiêm túc nào, không đùa nữa.

Phó huyện trưởng Uông nghiêm mặt ngồi xuống, quay sang An Na, nở nụ cười tươi nói:

– Cô Lý, là như này, có phải cô biết nói tiếng Pháp đúng không? Cô có thể đảm nhiệm công việc phiên dịch không?

An Na hơi ngẩn ra, do dự một chút đáp:

– Dạ…biết chút ít ạ…. Phó huyện trưởng Uông, chú hỏi có gì không ạ?

– Có chứ. Chuyện là có một đoàn đại biểu giao lưu văn hóa kinh tế từ nước Pháp đến, thành viên đoàn có quan thị chính, giáo sư đại học, còn có nhà thực vật học thuộc Thực vật viên nước Pháp. Đi theo đoàn của họ có thông dịch viên nhưng không may là hôm nay thông dịch viên đó có chuyện phải vào bệnh viện rồi. Phiên dịch tiếng Anh, tiếng Nga thì huyện có, nhưng lại tìm người có thể phiên dịch tiếng Pháp rất khó, giảng viên C từng học tiếng Pháp rồi nhưng chỉ có thể làm văn bản trao đổi chứ không thể phiên dịch bằng lời được. Còn có một người nữa đang về quê, giờ gọi họ đi làm cũng không kịp nữa. Ngành tương quan trong huyện nghe nói đoàn đại biểu Pháp đó phần lớn nghe hiểu tiếng Anh, huyện cũng định nếu không tìm được người phiên dịch thì đành phải nói với họ là dùng tiếng Anh để trao đổi. Nhưng lại nghe nói người Pháp hình như không mấy thích tiếng Anh. Đang lúc khó xử thì một thành viên trong đoàn của họ lại đề cử cháu, nói lúc ông ta đến thăm quan vườn thực vật chúng ta có bị mất ví da, đúng lúc gặp cháu, là nhờ cháu mà tìm được, đã đề cử cháu hỗ trợ. Lãnh đạo huyện bảo chú lập tức mời cháu giúp. Tiểu Lý, cháu nhất định phải coi trọng nhiệm vụ này. Nhà nước đang thực hiện cải cách mở rộng, đây là đoàn nước ngoài đầu tiên đến trao đổi kinh tế văn hóa với thành phố chúng ta trong mấy chục năm nay, lãnh đạo thành phố rất coi trọng, yêu cầu mọi thứ phải là một mở đầu tốt. Thế nào, cháu làm được không?

Trên đường đi, An Na nghĩ mãi cũng không hiểu, không biết vì sao  huyện lại cử mình đi. Chẳng lẽ biết mình dùng thân phận Lý Mai mà bắt mình đi điều tra, nhưng nghĩ nghĩ thì có lẽ không phải, vậy thì khả năng duy nhất là có liên quan đến hoạt động văn nghệ lần trước rồi. Nhưng chẳng ngờ được là họ lại mời cô làm phiên dịch.

Thấy Phó huyện trưởng Uông nhìn mình với ánh mắt tha thiết, người đã đến đây rồi, cũng đành phải đồng ý thôi. Vì vậy An Na gật đầu:

– Trao đổi bình thường chắc không vấn đề gì ạ. Nếu thật sự cần cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức.

– Tốt quá rồi. Vấn đề giải quyết xong rồi. – Phó huyện trưởng Uông cười tươi rói, đứng lên:

– Chú đã cho người mua vé tàu hỏa đi thành phố ngay tối nay rồi, tầm mười một giờ tối là đến, nghỉ tại nhà khách thành phố. Chú sẽ đi cùng cháu, vé xe giường nằm. Dù mới mấy giờ nhưng cháu vẫn có thể nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh lực cho công việc ngày mai. Giờ chúng ta lên đường luôn.

Nói xong thì gọi thư ký của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!