Chương 25: (Vô Đề)

Trong sở y tế duy nhất của trấn buổi tối có một người trực, là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác như cả mấy tháng chưa được giặt, đang vừa vê bóc vỏ đậu phộng vừa nhấp rượu, bên cạnh là chiếc đài đang phát. Thấy Lục Trung Quân thì nhếch miệng ra hiệu cho anh ngồi, tay bẩn thỉu cầm một cái cặp nhiệt kế bóng nhẫy rửa qua vòi nước rồi đưa tới bảo anh há miệng ra.

– Bác sĩ, cháu tưởng phải khử trùng bằng rượu ạ? – An Na không kìm nổi chen vào.

– Không phải chỉ nhét mỗi vào hậu môn trẻ con thôi à, rửa bằng nước là sạch rồi.

Ông bác sĩ có vẻ không vui.

Mà Lục Trung Quân đã cầm nhiệt kế chuẩn bị cho vào miệng rồi.

– Anh kẹp dưới nách đi, còn chuẩn hơn là cho vào miệng đấy, còn sạch sẽ nữa. – An Na khẽ nhắc nhở.

Lục Trung Quân bật cười, nghe theo cởi cúc áo.

Ông bác sĩ liếc An Na.

An Na giả vờ không nhìn thấy, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Một lát sau, kết quả đã có, 39 độ 5. Ông bác sĩ lấy túi thuốc giảm sốt để cho Lục Trung Quân uống, nói sáng ngày kia không giảm thì tới khám nữa.

– Đội trưởng Lục, bạn gái của cậu à, quản lý cậu nghiêm nhỉ.

An Na ra tới cửa rồi bất thình lình nghe câu kia của ông bác sĩ nói với Lục Trung Quân, mặc tức thì đen lại.

– Làm gì có. Mà chú uống rượu ít thôi.

Giọng của Lục Trung Quân nghe rất khoái trí, tự rót ly nước uống thuốc, sau đó cầm số thuốc còn lại đi ra ngoài.

An Na rầu rĩ, không ngờ hai người đó lại thân quen nhau như thế. Nếu biết vậy thì có để mặc cho ông bác sĩ nhét chiếc nhiệt kế chỉ dùng ở hậu môn trẻ em vào miệng Lục Trung Quân cho rồi, dù sao một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cô quan tâm làm cái gì.

– Sao thế hả?

Đi được hai bước, Lục Trung Quân cảm giác được sự bứt rứt của cô thì đi sát gần hỏi nhỏ.

An Na quyết định không đếm xỉa đến ông bác sĩ chỉ thích hợp làm công tác tình báo ngầm kia, lắc đầu:

– Về nhanh thôi.

39 độ 5 là sốt cao. An Na nhớ năm trước mình sốt lên 39 độ, cả người yếu ớt lờ đờ suốt, hết một tuần bệnh mới khỏi, cũng không biết Lục Trung Quân cấu tạo kiều gì mà cứ để ốm hai ngày liền như thế, hôm nay còn để bụng rỗng ra ngoài cả một đêm lạnh nữa chứ.

….

Khu ký túc xá gần căn tin Cục Lâm vụ gồm 5 tầng, mỗi tầng mười mấy phòng. Lần trước lúc An Na tới, từ xa đã thấy chăn và quần áo phơi lộn xộn đầy khắp ở hành lang, người người ra vào. Hiện tại thì chỉ có lẻ tẻ mấy cửa sổ có ánh đèn phát ra, còn lại thì tối om, cả dãy tòa nhà vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.

Lục Trung Quân sống ở tầng hai, toàn bộ tầng hai tối om, ngay cả đèn cầu thang cũng không sáng. Lục Trung Quan nói mấy hôm trước bị nổ bóng, chưa kịp thay.

An Na đi theo anh lên tầng hai, tới cửa phòng của anh.

Cửa phòng của anh cũng không khóa, giật cái là cửa mở.

Thật ra lúc bắt đầu lên tầng 2, An Na đã hơi hối hận rồi, cô không biết tại sao đầu óc mình kiểu gì mà lại đồng ý theo Lục Trung Quân đến ký túc xá của anh nữa.

Tia Chớp đứng ngay sau cánh cửa, mắt tròn xoe nhìn An Na và Lục Trung Quân.

An Na đứng ở cửa nhìn vào trong phòng.

Căn phòng khá nhỏ, một cái giường sắt đặt ở trong góc, bên cạnh là một cái tủ quần áo đơn, một cái lò, thêm một bộ đồ dùng rửa mặt, đó là toàn bộ rồi.

Đúng rồi, còn không có rèm cửa sổ, cửa sổ trống hoác mở ra, nhưng trong phòng lại hết sức sạch sẽ, chăn màn được gấp gọn gàng trên giường, rất vuông vắn, An Na suýt nữa thì tưởng mình vào nhầm phòng quân đội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!