Chương 11: (Vô Đề)

– Hiệu trưởng Lý, cháu sẽ cố gắng ạ….

Toàn trường chỉ có mỗi An Na là "người làm việc văn nghệ", nên việc này cô không nhận cũng phải nhận. Nhưng An Na cũng không dám khẳng định mình sẽ làm tốt được.

– Trời ạ. – Hiệu trưởng Lý rất không hài lòng đối với thái độ của An Na, – Cháu trẻ tuổi khiêm tốn là đúng, nhưng quá khiêm tốn thì lại là không biết cầu tiến. Cô vẫn rất xem trọng cháu. Thời đại luôn phát triển, tương lai cần những người trẻ tuổi như các cháu. Cứ cầm tài liệu về xem trước rồi mau chóng nghĩ tiết mục để luyện tập. Giờ công việc này là quan trọng nhất, cái khác cứ tạm gác lại đã.

Có gì cần cháu cứ đến tìm tôi.

– Vâng, vâng ạ. Cám ơn hiệu trưởng đã tin tưởng cháu. Cháu nhất định sẽ cố gắng để cô không thất vọng về cháu ạ.

Lúc này hiệu trưởng Lý mới lộ vẻ hài lòng.

An Na nhận thông báo của huyện "Tổ chức hội diễn văn nghệ chào mừng tết Nguyên đán", bước ra ngoài trong ánh mắt đầy hy vọng của hiệu trưởng.

………..

Lại qua một tuần tiếp theo, công việc của An Na vô cùng bận rộn. Đầu tiên là mất mấy ngày mới thiết kế được một tiết mục biểu diễn báo cáo lại cho hiệu trưởng Lý. Có thể nhận ra hiệu trưởng Lý vô cùng hài lòng, nhưng chỉ đạo vẫn rất nghiêm túc. An Na dựa theo chỉ đạo của hiệu trưởng Lý mà có chút điều chỉnh, ngày hôm sau thì được thông qua, bắt đầu chọn học sinh tham gia biểu diễn. Chọn được người rồi thì chuẩn bị tập luyện, lúc đó lại xảy ra một vài vấn đề.

Nghe nói đài truyền hình duy nhất của huyện sẽ tới ghi hình, trong trấn lại có con của hai vị lãnh đạo tham gia, hiệu trưởng Lý muốn An Na sắp xếp xem có thể bổ sung vào hay không.

Nếu lãnh đạo đã lên tiếng, An Na bèn đi gặp hai học sinh đó, cảm thấy không thích hợp tham gia biểu diễn bèn gặp hiệu trưởng Lý thương lượng, hy vọng có thể bỏ ra khỏi danh sách. Hiệu trưởng Lý cũng hết sức khó xử.

– Tiểu Lý, tôi cũng biết cháu khó xử, nhưng người nhà của hai học sinh này đã tới tìm tôi …Cháu nghĩ cách xem, chỉ cần có mặt trên sân khấu là được.

An Na hết sức sầu não, nghĩ nghĩ một chút:

– Vậy cứ để hai học sinh đó làm phông nền, dán bìa cát tông lên người, khoét một cái lỗ trên mặt…

– Cách này hay đấy, quyết định như vậy! – Hiệu trưởng Lý vui vẻ tán thành.

An Na dở khóc dở cười, đáp ứng.

…..

Ngoài luyện tập căng thẳng, An Na vẫn luôn nghĩ đến cậu học sinh Từ Binh kia. Người bạn kia của cô là một người nước ngoài, bởi vì bản thân đã từng trải qua, cho nên về sau hết sức nhiệt huyết với sự nghiệp công ích có liên quan đến trẻ em bị chứng khó đọc, bị ảnh hưởng của người bạn đó, An Na cũng từng tham gia trại hè ba tháng dành cho trẻ em gặp chứng khó đọc, cho nên cũng có chút kinh nghiệm.

Tuy phương pháp dành cho hệ tiếng Anh và tiếng Trung văn có điểm khác biệt, nhưng nguyên lý cơ bản giống nhau. Với tuổi tác của Từ Binh, tuy rằng đã qua độ tuổi tốt nhất để uốn nắn, nhưng muốn dẫn dắt sửa chữa thì vẫn thích hợp, vẫn có hy vọng cải thiện, chứ nếu cứ để tình trạng đó tiếp diễn, chỉ e cả đời cậu ta sẽ không còn cơ hội để sửa được nữa. Cho nên, khi tiết mục luyện tập đã ổn định, trước mỗi buổi trưa An Na gọi Từ Binh đến để dạy, mình thì mượn hiệu trưởng Lý chìa khóa phòng sách nhỏ, dùng luyện cho cậu.

Nửa tháng sau, Từ Binh đã dần dần có tiến bộ. Trước kia, cậu không thể nào đọc hoàn chỉnh một đoạn văn, không phải nhảy chữ, lọt chữ thì là sai chữ. Nhưng bây giờ, cậu đã có thể phân rõ chữ cái C và D khác nhau, có thể chậm rãi đọc được câu mà An Na dạy cậu.

Sự tiến bộ của Từ Binh làm cho An Na vô cùng phấn khởi, cô một lần nữa thiết lập nội dung, lên kế hoạch đào tạo mới. Tiết âm nhạc hôm nay, cô phát hiện Từ Binh không có mặt.

Ban đầu cô cũng không để ý, nghĩ là cậu ta có việc xin nghỉ. Nhưng hai ngày tiếp theo cũng không thấy cậu ta đến tìm mình thì bắt đầu thấy kỳ lạ, đi hỏi chủ nhiệm lớp Vương Thi Anh thì mới biết Từ Binh đã nghỉ học, là bố cậu ta tới xin nghỉ.

An Na hết sức ngạc nhiên, trong lòng rất không yên tâm. Cô cũng không hề quảng cáo bản thân có bao nhiêu lòng bác ái, nhưng nếu đã là một cô giáo, thì phải có trách nhiệm với học sinh. Cô đã nhìn thấy sự thay đổi trên người Từ Binh, mà bản thân cậu ta cũng hết sức phấn khởi đối với sự tiến bộ dần dần của mình, luôn mong ngóng mỗi lần đến giờ học, nếu như bị bỏ dở giữa chừng, thì thật sự đáng tiếc.

An Na quyết định đến nhà của Từ Binh.

Cô Vương thấy kỳ lạ, nhưng An Na hỏi thì cũng nói địa chỉ của nhà Từ Binh cho biết, nói:

– Bố của em học sinh này tên Từ Hữu Tài, ở thôn Cam Nguyên, nhà nuôi bò sữa, cách chúng ta khá xa. Từ Binh có cô ở Hồng Thạch Tỉnh, bình thường cậu ta ở nhà cô của mình, lúc này hẳn đã về thôn Cam Nguyên rồi.

……….

Buổi chiều thứ bảy, An Na thông báo thời gian tập luyện đổi sang hôm sau, mình về báo với cô Lý Hồng một tiếng rồi bắt xe đi thôn Cam Nguyên.

Thôn Cam Nguyên cách khu Hồng Thạch Tỉnh khoảng 20-30km, không có ô tô đến đó, muốn đến đó chỉ có loại xe máy kéo năm người.

An Na ở nhà ga bắt chiếc xe máy kéo đi ngang qua thôn Cam Nguyên, trong tiếng động cơ ồn ã của xe máy kéo, hơn một tiếng sau cuối cùng cũng đến cổng thôn Cam Nguyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!