Chương 29: Chọn anh, chọn cậu, hoá ra một mình!

Niềm vui chưa được bao lâu thì giờ đây lòng tôi đầy ắp nỗi lo lắng, ưu sầu.

" Tại sao cậu lại bị thương?"

" Tại sao cậu lại xin lỗi tôi?"

" Ánh mắt cậu khi ấy là gì? Phải chăng cậu muốn tôi chạy lại bên cậu?"

Những câu hỏi vì sao, tại sao cứ dồn dập lên tâm trí tôi mà hả hê dằn vặt. Tôi chẳng thể trả lời dù chỉ là một câu. Tôi lo lắng. Tôi giận dữ. Tôi hối hận. Những cảm xúc trái ngược nhau giờ đây lại hoà quyện khiến tôi chỉ muốn hét lên. Chúng thật chẳng dễ chịu chút nào. Thỉnh thoảng tôi lại lén lút nghía điện thoại trong hộc bàn. Tôi thừa biết bản thân đang ngóng trông điều gì... Dù cậu bảo cậu ổn nhưng tôi vẫn muốn nhắn tin hỏi thăm cậu.

Tôi muốn là người hiểu rõ nhất mọi chuyện xảy đến với cậu.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi quen thuộc lại vang lên...

Như một thói quen, tôi lại đến nơi hẹn chẳng vì một mục đích gì. Trong phút chốc, tôi đã nghĩ cậu sẽ ở đây như mọi ngày. Nhưng rồi, khi trở về thực tại, tôi lại nhăn mặt đau đớn cho đôi chân của Khánh Nam. Ngồi xuống ghế đá, tôi thở dài:

- Khánh Nam ổn không nhỉ? Chắc giờ đang nằm một đống ở nhà với nguyên tảng thạch cao dưới chân rồi...

Ngửa mặt ngắm những đám mây đang trôi dềnh dàng, lơ đễnh, tôi bất giác tự hỏi:

- Cậu có đau không?

Bỗng một bóng đen che khuất tất cả ánh mặt trời trước mặt tôi. Tôi chẳng thấy gì ngoài một thứ, nụ cười tinh nghịch của Khánh Nam.

- Thấy cậu là tôi hết đau rồi!

Tôi giật bắn mình, ngồi thẳng dậy. "Cốc". Hai cái trán chạm nhau một tiếng rõ to. Khánh Nam nhăn mặt, một tay xuýt xoa. Trong khi tôi... thì lại tròn xoe mắt nhìn cậu trân trân. Chết rồi! Chết thật rồi! Ánh Nhiên tôi tương tư quá hoá rồ mất rồi. Bây giờ lại còn mơ thấy người ta ngay cả ban ngày luôn!

Khánh Nam ngước nhìn tôi, nhướn mày ngạc nhiên:

- Cậu không thấy đau à? Đầu gì cứng vậy!

Tôi gật đầu trong vô thức. Đôi mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh Khánh Nam. Mãi một lúc tôi mới lắp bắp được vài chữ

- Sao... Sao... Cậu...

- Tôi như thế nào?

Đến lúc này tôi mới nhận thấy Khánh Nam đang mang cặp nạng to kềnh phù hợp với cơ thể to cao của cậu. Cổ chân bên phải thật sự đang bị kìm kẹp trong một tảng thạch cao "to tổ chảng" và nặng nề. Cậu cà nhắc từng bước chậm rãi tiến đến bên cạnh tôi. Khó khăn lắm, cậu mới có thể thả mình xuống chiếc ghế đá, đương nhiên là có sự giúp đỡ của tôi nữa. Nhìn cái chân tội nghiệp kia, lòng tôi lại hơi nhói đau xót xa

- Có đau không?

Cậu khẽ kí nhẹ đầu tôi. Tôi nhăn mặt nhìn cậu. Cậu lại cười

- Cậu hỏi lần thứ hai rồi đấy! Muốn nghe lại một lần nữa hả?

Tôi lập tức đỏ mặt xấu hổ. Tôi không cố ý hỏi lại đâu. Tôi thề đấy! Chỉ là... vì tôi quan tâm cái chân cậu nhiều quá thôi!

- Vì tôi thấy cậu là tôi...

- Tôi biết rồi. Biết rồi! Cậu... Không cần nói lại đâu...

Âm lượng tôi nhỏ dần theo từng câu chữ. Ngượng ngùng quá đi mất! Tôi ghét cái sự ngại ngùng này. Cậu vẫn cười. Nụ cười tinh nghịch, có chút gian xảo cứ hướng về tôi suốt.

- Sao cậu lại vô trường làm gì? Bị vậy thì phải ở nhà chứ!

Tôi quay mặt đi, cố lãng sang chuyện khác. Cứ như thế này, có lẽ tôi sẽ là nạn nhân đầu tiên trên thế giới nhập viện vì ngại quá mức!

- Để gặp cậu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!