Một ngày sau.
Thanh Phong mặc đồ đen đi cùng Tào Tâm về nhà lại mặt.
Quần áo màu đen và kiểu tóc bóng mượt có thể khiến hắn ta trông mạnh mẽ hơn và khiến mọi người cảm thấy hắn không dễ bắt nạt.
"Ta để ý thấy huynh dường như đều ăn mặc như thế này mỗi khi muốn gặp cha ta.
Huynh có thành kiến với ông ấy à?" Tào Tâm ngồi trên xe ngựa, nhìn Thanh Phong ăn mặc như bị hắc hóa nặng nề, có chút giễu cợt nói.
" Nàng không thích cách ăn mặc của ta à?" Thanh Phong hỏi ngược lại mà không trả lời.
"Không phải là ta không thích, chỉ là ta không quen thôi.
Ta nghĩ quần áo màu sáng sẽ phù hợp với huynh hơn." Tào Tâm trả lời không chút do dự.
"Quần áo sáng màu không chống được vết bẩn cũng không thích hợp để đi ra ngoài." Sắc mặt của Thanh Phong lập tức trở nên vô cảm.
"Vậy là huynh đổi sang màu đen vì sợ bị bẩn à?" Tào Tâm không bao giờ ngờ rằng hắn lại xem xét một vấn đề thực tế như vậy.
"nếu không thì sao?"Thanh Phong cố ý nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.
"Được rồi, ta đang suy nghĩ quá nhiều rồi." Tào Tâm cuối cùng đã bị đánh bại và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Xe ngựa rất nhanh đã tới phủ thừa tướng, hai người cùng nhau xuống xe, trực tiếp đi vào cổng.
Tào Giang Lâm biết hôm nay bọn họ sẽ trở lại nên xin nghỉ một ngày, không vào triều.
Tào Tâm không biết ông xin nghỉ phép nên lúc tới đây đã là giờ ăn trưa, người trong bếp cũng đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.
"Ta đã nói cha không cần xin phải xin nghỉ, người xem bọn họ về muộn thế nào." Tào Thuỷ Nhu vừa nhìn thấy "Tào Tâm Lan" bước vào cửa, lập tức chế nhạo cô.
Dù sao Tào Giang Lâm cũng đã xé rách mặt với bọn họ rồi, cô không cần phải giả vờ làm con gái ngoan trước mặt ông nữa.
"Câm miệng!" Tào Giang Lâm biết rằng Tào Thuỷ Nhu thực sự đang nói chuyện với Liễu Kim Chi, nhưng ông vẫn mắng cô.
"Câm miệng thì câm miệng.
Dù sao Tào Tâm Lan cũng đã kết hôn, hôm nay sẽ trở về một chút.
Ta cũng không đến mức không nhìn nổi cô ta thêm một ngày" Tào Thuỷ Nhu không những không bình tĩnh mà còn lẩm bẩm điều gì đó kỳ lạ.
"Nhìn xem, đây là cô con gái ngoan mà ngươi đã dạy ra." Tào Giang Lâm chỉ vào Tào Thuỷ Nhu và nhìn Liễu Kim Chi với vẻ mặt tái mét.
"Thủy Nhu không phải cũng là con gái của ông sao? Ông chưa dạy con bé lần nào.
Ta là người duy nhất dạy nó từ khi nó còn nhỏ.
Làm sao ông có đủ can đảm để nói rằng ta đã không dạy tốt nó?" Liễu Kim Chi cũng có thái độ phá lệ tương tự, dù sao bây giờ bọn họ đã có chỗ dựa. Tào Giang Lâm tức giận đến hất râu nhìn chằm chằm, suýt nữa không nhịn được mà đánh người.
"Cha, Thanh Phong và con khó có được một chuyến trở về , cha có nên trò chuyện nhiều hơn với chúng con không?" Tào Tâm thực sự không thể chịu đựng được nữa vì cô muốn ăn trước.
"Chúng ta vừa ăn vừa nói, kẻo đồ ăn bị nguội." Cô đẩy Tào Giang Lâm tới bàn ăn, mời ông ngồi xuống trước.
Thấy vậy, Liễu Kim Chi và Tào Thuỷ Nhu cũng đi tới bàn ngồi xuống chiếc ghế trống một bên Tào Giang Lâm.
Tào Tâm cùng Thanh Phong ngồi một bên còn lại, đối diện Tào Giang Lâm còn có một cái ghế trống.
"Thật sự hiếm khi con rể tốt tới đây, hôm nay chúng ta sẽ không say không về." Thanh Phong còn phải cho hắn chút mặt mũi, thế là Tào Giang Lâm chủ động rót cho hắn một ly rượu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!