Chương 5: (Vô Đề)

Sau

Ch3t tiệt Sa Đường đột nhiên lùi lại một bước, thắt lưng hung hăng đụng vào lan can tầng hai, mặt anh không có huyết sắc, lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Thiếu gia, thiếu gia. Cậu không sao chứ? Triệu Hổ, mau đi mời bác sĩ Trần!"thím Lâm cùng Triệu Nam liên tiếp kêu vài tiếng cũng không thấy thiếu gia có phản ứng, lập tức luống cuống tay chân.

Người bảo vệ tên là Triệu Hổ do dự một chút, tựa hồ như không muốn đi, hắn nhìn hai bảo vệ bên cạnh, nháy mắt.

Một người bảo vệ trong đó rất tự nhiên chuyển ánh mắt, thân như bàn thạch, không nhúc nhích, một bảo vệ khác nhìn qua có chút mất hứng, nhưng ngại mình vừa mới tới không lâu, chỉ có thể bước qua một khuôn mặt không tình nguyện xuống lầu tìm bác sĩ.

Không, không cần.

Sa Đường trắng bệch khuôn mặt, môi run rẩy, chậm rãi đem trong lồng nguc nghẹn thở ra.

"Tôi nằm một chút là tốt rồi." Bất quá bảo vệ đã đi rồi, Sa Đường cũng không nói nhiều nữa.

Nếu đổi lại là người to gan ở đây, không chừng phải để cho người mở cửa đối chất với thi thể của nữ hài kia một chút, nhưng mà Sa Đường hiện tại chỉ muốn cách phòng này càng xa càng tốt, cảnh tượng kia, ánh mắt kia thật sự là quá dọa người.

Trở về phòng, Sa Đường không dám ở một mình, liền bảo thím Lâm mở cửa phòng ra, để bà và Triệu Nam ở lại phòng ngủ cùng anh.

Dù sao anh bây giờ là đại thiếu gia, như thế nào cũng không tính là quá đáng, so với một mình ở trong phòng bị dọa ch3t thì tốt hơn.

Đưa lưng về phía thím Lâm và Triệu Nam ngồi bên cạnh cửa, lấy điện thoại di động bên người cất giữ, vừa rồi, anh tựa hồ cảm giác được điện thoại di động rung động.

Mở Người sống sót, bên trong quả nhiên có một tin nhắn mới.

"Người cầu sinh may mắn, may mắn của bạn luôn nằm ngoài dự đoán, chúc mừng bạn đã kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh —— phòng của tôi có một"người

"khác, nhiệm vụ này không có gợi ý nhiệm vụ, thỉnh cầu người cầu sinh tự mình khám phá."

Cái lạnh lẽo theo sống lưng leo lên, phòng của anh còn có một người khác?

Hình ảnh trong cơn ác mộng bốc lên, giống như bóng đen quái vật, tiếng bước chân trong đêm khuya, góc chăn bị kéo, tiếng kêu mở cửa...

Một ý niệm từ trong đầu chợt lóe lên, đáp án chậm rãi hiện lên, mồ hôi lạnh chảy ra làm ướt tóc đầu, Sa Đường không tiện có động tác quá lớn, sợ khiến cho hai người bên cửa chú ý.

Tầm mắt tuần tra trong phòng, cố gắng tìm ra con quái vật ẩn nấp trong phòng mình...

"Thiếu gia, bác sĩ Trần tới rồi, còn có lão gia cho cậu lát nữa xuống lầu ăn cơm, trong nhà có khách." Triệu Nam gõ cửa, phía sau còn có một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bm trắng, có lẽ chính là bác sĩ Trần kia.

Bác sĩ Trần rất nhã nhặn, đeo một cặp kính viền mỏng màu vàng, tóc chải kỹ càng cẩn thận, trong tay cầm một hộp thuốc chữ thập đỏ.

Sau khi vào phòng không quan sát bố trí trong phòng, cũng không đánh giá quá nhiều Sa Đường ngồi trên giường, nhìn ra được là một người rất chú ý lễ tiết, anh ta liền ngồi ở bên cạnh cái ghế nhỏ do Triệu Nam mang tới, thuần thục lấy ống nghe từ trong rương thuốc ra các dụng cụ kiểm tra.

"Tôi không cần kiểm tra, tôi cảm thấy trạng thái hiện tại rất tốt." Sa Đường biết mình có tật xấu gì, đơn giản là gặp quỷ dọa, cái này có thể tra ra cái gì.

"Tôi cảm thấy cậu vẫn nên kiểm tra một chút sẽ tốt hơn." Bác sĩ Trần không nhanh không chậm nói, ánh mắt hai người cách không đối đầu, ánh mắt anh u ám, dường như mang theo thâm ý, động tác trên tay anh ta không ngừng, khom người nói: Thất lễ.

Kim loại lạnh lẽo dán lên da, đầu ngón tay lạnh lẽo kia giống như một con rắn nhỏ, khi thì nằm xếp bằng thì đi, lơ đãng thò đầu nhìn về phía trái tim đang đập thình thịch, lộ ra khát vọng cùng tham lam.

Trí tưởng tượng đáng sợ khiến Sa Đường nhịn không được rùng mình một cái, không biết vì sao mình lại phỏng đoán một bác sĩ lần đầu gặp mặt như vậy.

May mà ống nghe chỉ dừng lại trong thời gian rất ngắn ngủi, thay vì nói là đang kiểm tra, không bằng nói là đang làm công việc bề ngoài, hành động nhiều như vậy làm cho Sa Đường có chút nhìn không hiểu.

Anh nhìn nam nhân trước mặt có trật tự thu hồi dụng cụ, một lần nữa khép lại hòm thuốc, vóc người đàn ông rất cao, hai người một đứng một chỗ, Sa Đường cảm giác được một loại áp bách khó hiểu.

Đối mặt với ánh mắt có chút cảnh giác của Sa Đường, bác sĩ Trần nhướng mày, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, mặt mày anh ta tuấn tú, khuôn mặt không có tính công kích, lúc cười rộ lên rất có ái lực, cảm giác như vậy làm cho Sa Đường cảm thấy rất mâu thuẫn.

Ánh mắt hơi dừng lại, Sa Đường chỉ chỉ tay đối phương, cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!