Chương 36: (Vô Đề)

Một con sâu khổng lồ bay bên cạnh họ, trông  nó còn lớn gấp đôi cái đầu của bọn họ, và đôi mắt của những con ruồi màu xanh lá cây lớn bằng nắm tay dường như vẫn có thể nhìn thấy khí chất của người phụ nữ khuê phòng.

Ách... Khó trách vừa rồi cảm thấy tiếng ong ong vỗ cánh lớn như vậy, thì ra là bên cạnh mình có một con sâu lớn như vậy...

Sa Đường lúng túng sờ mũi một cái, ai có thể nghĩ đến một lão nhân mang hơi thở nghệ sĩ lại là một con sâu chứ.

"Lại nói, những con sâu này đuổi giết chúng ta là bởi vì câu nói vừa rồi sao?"

Nghe vậy, Đại Thương... Đạo diễn u oán nhìn về phía người đàn ông đang hành như gió,

"Lâu như vậy không gặp, khí chất của cậu vẫn như trước..."

Nơi này nếu được gọi là môi trường sống của các vị thần, lại phù hộ cho sinh vật này, để cho bọn họ có thể thở d0c trong cuộc sống, bọn họ hẳn là có cảm kích trong lòng, nghe được có người mắng chửi thần minh của mình, có bất mãn cũng là chuyện nên...

"Dừng lại, chấm dứt suy nghĩ sai lầm của cậu."

Dường như đoán được suy nghĩ của anh, người đàn ông bất mãn đảo ngược anh lên trên, đột nhiên lơ lửng trên không, sợ tới mức Sa Đường siết chặt bàn tay ôm, theo khoảng cách đột nhiên kéo vào, môi anh lướt qua gò má người nọ, để lại một tia ấm áp trong gió lạnh.

Động tác của người đàn ông hơi dừng lại, gió thổi mạnh, Sa Đường cảm giác được một loại cảm giác choáng váng và buồn nôn khi ngồi trên xe công cộng gặp phải tài xế phanh gấp, không đợi anh phát biểu cảm xúc nội tâm của mình, lão tài xế liền thấp giọng mắng chửi.

Bất quá thanh âm của anh áp chế quá thấp, Sa Đường chỉ mơ hồ nghe thấy mấy chữ,

"Cậu là... Không phải là nợ..."

"Anh đang nói gì vậy?"

Người đàn ông thâm ngưng mắt định nhìn anh, bất quá chỉ là dừng lại ngắn ngủi như vậy, trùng tụ phía sau đã đến gần, cánh mang theo lốc xoáy vén tóc hai người lên.

"Đi một chút, các người đang nhìn nhau kình địch gì đó, đuổi theo! A a a a..."

Thanh âm ầm ĩ từ phía trước truyền đến, kéo về lý trí của người nào đó, anh ta hít sâu một hơi, hành động d3 xuống nham thạch nóng chảy trong lòng gần như muốn phun trào, một lần nữa chạy trốn.

Chỉ là lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, đem người gắt gao siết chặt vào trong nguc mình, Sa Đường có thể cảm giác được lồng nguc nam nhân đang kịch liệt phập phồng, tim đập rầm rầm nhảy rất nhanh.

Rõ ràng trên mặt không có bất kỳ thái độ mệt mỏi nào, thần thái trong mắt rõ ràng, nhưng hô hấp nặng nề, trên cổ có hai mạch máu nhô ra, tay lực vòng quanh nền và chân của mình rất lớn, làm cho anh cảm giác được một chút đau đớn.

Anh mím môi, không có phát biểu ý kiến, dù sao bị ôm như vậy đã rất xấu hổ, nếu ngay cả một chút lực đạo như vậy cũng không chịu nổi, vậy thì quá mất mặt.

Hai người đều có tâm tư, không biết chạy ra ngoài bao xa, tiếng ong ong phía sau dần dần nhỏ, Sa Đường nhìn qua, phát hiện Trùng Cháo đột nhiên làm chậm tốc độ, theo động tác của bọn họ, khoảng cách càng kéo càng xa.

Đi ra, nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, người đàn ông dường như thở phào nhẹ nhõm.

Trần Hạ nhướng mày, cười nói:

"Tôi lại không nói sai, vậy rõ ràng chính là một cái... I....!"

Sắc mặt của đại diễn Mai đại biến, kích động đánh giá bốn phía,

"Tổ tông, tôi gọi cậu một tiếng tổ tông, đừng nói nữa!"

"Ra khỏi ngõ Cao Đồng rồi, ông sợ cái gì."

Nghe vậy đạo diễn Mai hơi thả lỏng, nhưng vẫn còn sợ hãi chưa tiêu,

"Cậu không sợ, nhưng cậu cũng suy nghĩ cho tôi một chút đi, lớn tuổi rồi, giày vò không nổi nữa."

Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua người trong lòng nam nhân, bĩu môi:

"Cậu cũng cân nhắc bảo bối trong nguc của cậu một chút, người ta là một người chơi mới, cùng cậu gác ở đây liều mạng thiên nhai, cậu có cảm thấy cậu ta có thiệt thòi không!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!