"Này, này, cậu không sao... ôi, thiếu gia..." Bên tai dường như có người đang nói chuyện.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt, trên gương mặt đau rát, Sa Đường gắt gao nhíu mày, mí mắt rung động, sau nhiều lần giãy dụa cuối cùng cũng gặp lại ánh sáng.
Cảnh tượng lọt vào mắt thì lại khiến anh sững sờ tại chỗ.
Đêm qua đủ loại, ở trong đầu anh giống như một thước phim từ từ hiện lên.
"Thiếu gia, cậu tỉnh rồi!"
Theo thanh âm nhìn sang phải, là một người phụ nữ trung niên, mặt mày thân thiện, nhìn thập phần thân thiết.
Dường như nhìn ra Sa Đường đang mê mang, người phụ nữ kia cười nói:
"Hôm qua cậu ngất xỉu ở cửa nhà, làm cho chúng tôi vô cùng sợ hãi, hiện tại cảm giác như thế nào?"
Sa Đường lắc đầu, anh muốn ngồi dậy, cảm giác nằm nói chuyện thật sự là không được tự nhiên, lại trong nháy mắt động tác cứng đờ, đau đớn nóng bỏng giống như dây mây có gai từng chút từng chút đánh vào lưng anh.
Người phụ nữ vội vàng đè lên vai anh, liên tục nói:
"Đừng nhúc nhích, cậu không cần phải nhúc nhích, trên người cậu chỗ nào cũng có các vết thương, bác sĩ nói tốt nhất phải tĩnh dưỡng một vài ngày."
Bất đắc dĩ nằm xuống, Sa Đường sờ sờ trên người, anh ra ngoài mặc áo khoác lông thú, hiện tại sờ lên cảm giác rất trơn trượt, hẳn là loại lụa, hiển nhiên quần áo đã bị thay đổi.
"Cái kia, không biết nên xưng hô như thế nào, còn có quần áo của tôi..."
Người bên cạnh tựa hồ là bị anh khách khí chọc cười,
"Thiếu gia đây là ngủ hồ đồ, tôi là Lâm Thẩm Nhi, tôi chỉ là một người hầu, cũng đừng nói chuyện với tôi như vậy, quần áo hôm qua của cậu đã được đưa đi giặt sạch, đồ đạc bên trong quần áo đều mang ra cho cậu, nếu cậu cần, để tôi cầm mang tới cho cậu."
Nói xong không đợi anh hồi phục, liền vội vàng đi ra ngoài, đại khái đồ đạc liền để ở gian ngoài, người hầu trở về rất nhanh, trên tay còn cầm một cái túi vải trắng.
"Tôi để đồ đạc của cậu chủ ở trên tủ này nhé, cậu xem xem đồ vật có bị va chạm hay không."
Sa Đường ngăn cản động tác đặt đồ của người hầu,
"Không cần, thím Lâm cứ trực tiếp đưa cho tôi, tôi muốn tìm một thứ trong đó."
Thím Lâm nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó đặt túi vải bên gối Sa Đường, sau đó khom người nói:
"Vậy tôi đi ra gian ngoài chờ, thiếu gia có cái gì cần tùy thời gọi tôi."
Chờ cửa đóng lại, Sa Đường chịu đựng đau đớn cả người ngồi dậy, đem túi vải trắng đặt lên đùi mở ra, bên trong chỉ có điện thoại di động của mình, về phần anh từ bệnh viện mang ra chìa khóa cùng viên thuốc cũng không có.
Điện thoại di động đã tắt máy, không biết có phải là hết pin hay không, có chút cao thỏm đè lại phím bật nguồn, hình ảnh khởi động quen thuộc nhảy ra, Sa Đường thở phào nhẹ nhõm.
Màn hình hiển thị pin là đầy đủ, vị trí của tín hiệu có một x màu đỏ, không có tín hiệu.
Nhíu nhíu mày, đầu ngón tay chạm vào mật khẩu để mở khóa, hình nền biến thành màu đen thuần túy, mặt bàn phức tạp trước kia lúc này gần như trống rỗng, ứng dụng app chỉ còn lại một cái, Người cầu sinh.
Hồi tưởng lại một đêm kinh hồn ngày hôm qua, Sa Đường vẫn còn cảm kinh hồn bạt vía, vài phen do dự, anh mới mở ra.
Vòng tròn màu đỏ thẫm chậm rãi xoay tròn vài vòng, sau đó nhảy vào giao diện app màu đen, giao diện rất đơn giản, có thể lựa chọn chỉ có ba mục, thông tin, trung tâm mua sắm và trang cá nhân.
Sa Đường lần đầu tiên điểm vào trang cá nhân, bên trong tựa hồ là thông tin cá nhân của anh ——
Tên: Sa Đường,
Cấp bậc: Tu sĩ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!