Chương 45: Giám Định Và Thưởng Thức Tác Phẩm Điện Ảnh Kinh Điển

Dấu tay máu như bị kích thích, bắt đầu giãy dụa định trốn thoát khỏi cây thông bồn cầu.

Nhưng thấy giãy kiểu gì cũng không ra, nó bắt đầu phát ra tiếng rít gào chói tai, những dấu tay còn lại lập tức ngọ nguậy ré lên theo như phải bỏng, phút chốc ma kêu quỷ khóc khiến người ta không thể không bịt tai lại.

[-5, -10, -15...]

Mức độ khỏe mạnh bị thứ âm thanh khủng khiếp đó tấn công tinh thần, nhanh chóng tụt xuống.

Giữa không khí hỗn độn đó, Đường Tâm Quyết lảnh lót hỏi: "Ông nghĩ mình hét to lắm đấy hả?"

Cô vừa nói xong, cây thông bồn cầu rung lên phát ra tiếng rít buốt óc, không chỉ mô phỏng hoàn hảo tiếng hét trước khi bị cắn nuốt của Triệu Minh Đào, mà dường như còn có thêm tiếng gào khóc thê lương của cả trăm con quỷ quái chết dưới [Ánh sáng chính nghĩa], đè bẹp tạp âm trong phòng.

Tiếng hét chấm dứt, đám dấu tay máu im thin thít như lúc ban đầu.

Bái phục.

Dấu tay mập bị sóng âm rung cho nhòe cả đi, ngay cả màu máu đỏ tươi cũng nhạt đi chút chút, miễn cưỡng sống sót.

Nó đang định hậm hực rút lui thì lại nghe Đường Tâm Quyết thong thả nói: "Bây giờ không còn là người sống nữa rồi nhỉ?"

Dấu tay máu có lẽ là một bộ phận bị tách rời của quỷ, không chỉ là năng lượng thuần túy thuộc về phó bản mà nó còn trong trạng thái suy yếu sắp tan biến nữa.

Quá phù hợp với tiêu chuẩn đồ ăn của cây thông bồn cầu.

Dấu tay mập:???

Lần này nó chưa kịp giãy dụa đã biến mất dưới cây thông bồn cầu, chỉ chớp mắt dấu tay đã bị chén sạch không còn một mảnh, chỉ kịp để lại một vết cào sợ hãi và không cam lòng.

Rốt cuộc ai mới là quỷ á!!

Sau khi dấu tay mập biến mất, dấu tay máu giăng đầy phòng ngủ đều rút đi, vách tường trần phòng sạch sẽ cứ như vừa nãy chỉ là ảo giác của các cô vậy.

"Rầm rầm rầm!"

Tiếng gõ cửa vang lên khiến mọi người vừa mới thả lỏng lại thót tim lần nữa.

Quách Quả sắp sụp đổ: "Có thôi đi không hả!"

Đường Tâm Quyết lại hơi giật mình, tiếng gõ cửa này không hiểu sao khiến cô thấy quen quen.

Dường như mới gần đây cũng có người gõ cửa phòng ngủ như thế...

Cô chợt nghĩ ra.

Quách Quả cũng tỉnh hồn, cảm thấy tiếng gõ cửa này khá quen tai, sụt sịt hỏi: "Hình như tớ cũng từng nghe thấy tiếng gõ cửa này trong ảo giác rồi?"

Tiếng gõ cửa dừng lại, dưới khe cửa có tiếng giấy sột soạt, một tờ giấy rách nhét qua khe cửa.

Đường Tâm Quyết nhặt lên, là một nửa lá bùa rách, chính là lá bùa bảo vệ cô cho Kim Văn lúc ban ngày.

Vậy ngoài cửa là...! Kim Văn?

Tức là tiếng gõ cửa trong ảo giác ban nãy cũng do Kim Văn đang nhắc nhở bọn cô?

Tiếng gõ cửa không vang lên nữa, chỉ còn tiếng bước chân máy móc lảo đảo dần dần đi xa, cho đến khi biến mất hẳn.

[Tich! Tiến độ phim đạt 100%, kết thúc phát lại.

Bắt đầu xem câu hỏi trắc nghiệm!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!