"Lời nhắc chuyển mùa..." Quách Quả đang đau khổ suy tư chợt vỗ đầu thốt lên: "Lời nhắc chuyển mùa nói cho chúng ta biết đặc điểm của từng mùa!"
Mà chính đặc điểm này là chỗ đột phá và nguy hiểm nhất.
Đặc điểm của mùa đông và mùa hè là thời tiết cực lạnh cực nóng, vừa nghe đã biết, nhưng đặc điểm của hai mùa xuân thu thì hơi khó phân biệt hơn một chút.
Đặc điểm của mùa xuân trong bài kiểm tra là [Vạn vật sống lại], điểm quan trọng trong đó là tất cả mọi thứ "sống lại" trong mùa xuân đều gây ra nguy hiểm với con người.
Cũng vì biết được đặc điểm của mùa nên Đường Tâm Quyết mới đoán ra mối nguy từ côn trùng và cây cối, chuẩn bị trước từ sớm.
Nếu những gì Đường Tâm Quyết đoán là thật, vậy chứng tỏ điều này đang nói lên một sự thật cực kì không ổn: Dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, bọn cô nên làm thế nào để đề phòng mối nguy hiểm của mùa thu đây?
"Cũng chưa chắc đã hoàn toàn không biết gì cả." Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Chúng ta biết thường thức."
"Nếu trò chơi giấu diếm thông báo chuyển mùa, vậy chứng tỏ đặc điểm của mùa thu trong bài kiểm tra là một đặc điểm được biết đến khá rộng rãi...! Nó sợ chúng ta đoán ra."
"Đặc điểm của mùa thu...! Cuối thu thời tiết mát mẻ? Gió thu cuốn hết lá vàng?" Trịnh Vãn Tình ôm đầu: "Tớ không hợp với mấy trò suy đoán đâu, cứu với, để cho tớ đi đập quỷ đi."
"Mùa thu gắn liền với hai hình ảnh phổ biến nhất, một là lụi tàn, hai là thu hoạch."
Trương Du cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, lần theo mạch suy nghĩ của Đường Tâm Quyết: "Nếu như phải chọn một trong hai, tớ đoán là mùa thu hoạch."
Quách Quả lại lắc đầu như trống bỏi, phản bác lại: "Không không không, tớ cảm thấy lụi tàn mới đúng."
Cô ấy suy luận: "Các cậu đoán xem, tác dụng của phó bản này là gì? Là chơi chết chúng ta đó! Vậy nên đặc điểm của phó bản nhất định sẽ mang ý nghĩa xấu.
Trời thu vạn vật lụi tàn, nhìn là đã thấy vô cùng nguy hiểm rồi."
Trương Du: "Nhưng nếu nói thế, đặc điểm của mùa xuân là vạn vật sống lại còn gì, đặc điểm tích cực cũng có thể ẩn chứa nội dung nguy hiểm mà."
Quách Quả:...! Hình như cũng có lý?
Hai người tranh luận không cho ra kết quả, đều quay đầu nhìn về hướng Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết lại đưa mắt nhìn chăm chú ban công, dường như đang nhìn thứ gì đó xuyên qua lớp dây leo.
Cửa kính vẫn đang bị lớp dây leo bịt kín như cũ, che lấp hoàn toàn khung cảnh bên ngoài.
Nhưng dường như bên ngoài lớp dây leo có những cơn chấn động kì lạ nào đó, chậm rãi bao trùm lên vạn vật trong vô thức...
[Vật thể không được phép tiếp xúc: Bạn bị thương rất nhẹ, mức độ khỏe mạnh -5]
[Tinh thần không ổn định (debuff): Mức độ khỏe mạnh của bạn giảm liên tục, hoàn cảnh xung quanh bạn bắt đầu trở nên nguy hiểm]
[Suỵt, có một số thứ không thể biết một cách dễ dàng đâu...! Ít nhất bây giờ là không thể]
Thấy thanh trạng thái của Đường Tâm Quyết, mọi người đều không thể tin nổi.
Đây chính là Đường Tâm Quyết đó! Người có thể cầm cây thông bồn cầu ấn vào mặt quỷ, mức độ khỏe mạnh cường tráng như người sói, thế mà bây giờ chỉ mới nhìn thoáng qua bên ngoài một cái đã giảm?
Nhưng dù mấy người có duỗi dài cổ đến mức nào đi chăng nữa cũng không thấy ngoài cửa có mãnh thú hồng thủy gì cả.
Ngược lại, Đường Tâm Quyết quay mặt vào phòng như chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói: "Tớ nghiêng về phán đoán của Trương Du hơn."
"Sống lại tương ứng với lụi tàn, vậy thứ đầu tiên phải lụi tàn chính là thảm thực vật ngoài cửa sổ."
Nhưng hiển nhiên chúng nó chẳng hề có dấu hiệu nào là sắp lụi tàn cả.
Nếu nhìn kĩ, thậm chí cành cây còn đang mọc ra một cục gì đó to chừng nắm tay, dường như nó sắp đơm hoa kết trái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!