Trương Du đứng trước căn phòng đen kịt, hít sâu một hơi.
Quần áo giữ ấm hội học sinh phát cho ghì nặng thân thể khiến cô ấy không thở nổi, nhưng dùng lại khá tốt, ít nhất cô ấy vẫn có thể đi lại hoạt động bình thường trong cái lạnh thấu xương như bây giờ.
Đám người hội học sinh đứng sau lưng gườm gườm nhìn cô ấy, ánh mắt bọn nó khiến Trương Du nhớ đến nam sinh bị đẩy vào đầm lầy lúc trước.
Cô ấy chỉ có thể thấy mờ mờ qua lớp sương mù trên mặt đầm đen kịt, một con quái vật vừa giống cá chạch khổng lồ lại vừa giống rắn.
Con người đứng trước mặt nó yếu ớt không chịu nổi, nam sinh đó không có cả cơ hội giãy dụa đã bị nó nuốt chửng.
Trương Du thậm chí còn không nhớ nổi tên nam sinh đó, nhưng sự giãy dụa lúc tuyệt vọng, cảm giác lạnh như băng, đau đớn khủng khiếp rồi đến cứng đờ khi mất ý thức dường như có thể thông qua lớp sương mù truyền vào các giác quan của cô ấy, khiến tứ chi cô ấy lạnh buốt, suy nghĩ hỗn loạn không thể bình tĩnh được.
Trương Du cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Cô ấy biết rõ Đường Tâm Quyết không làm chuyện vô ích, nếu cô "ép" hội học sinh chọn chỗ này làm địa điểm khảo sát, vậy tức là nơi này có chứa cơ hội giúp bọn cô qua cửa.
Trương Du tập trung tinh thần trăm phần trăm, cẩn thận đẩy cửa phòng nghỉ ra.
"Vâng, vậy là bạn học Trương Du đã đến cửa phòng nghỉ, chúng ta hãy mong rằng bạn ấy không sợ bóng tối...! Sao còn chưa vào?"
Tiếng Ly Ly nhắc nhở nheo nhéo vang lên: "Chẳng lẽ bạn học Trương không muốn vào sao? Dựa trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, chúng tôi cũng không phải là không chịu thay đổi.
Trừng phạt học sinh làm trái quy định đáng sợ hơn hay kết quả của việc đưa ra đáp án thất bại tàn nhẫn hơn? Chậc chậc chậc, việc này cần bản thân các bạn học sinh đi tìm đáp án rồi."
Trương Du vẫn không nói chuyện, một lúc sau cô ấy mới do dự lên tiếng: "Tôi muốn liên lạc với bạn cùng phòng."
Ly Ly:??? Cô nghiện xin trợ giúp từ xa hay gì?
"Không được!" Nó không thèm nghĩ đã hét ầm lên, nhưng điện thoại Đường Tâm Quyết gọi đến còn nhanh hơn nó, cuộc gọi tự động được chuyển sang cho phóng viên.
"Xin chào, xin hãy đưa điện thoại cho Trương Du."
Cách điện thoại nhưng giọng Đường Tâm Quyết vẫn như một liều thuốc an thần khiến thần kinh căng thẳng của Trương Du lập tức được thả lỏng, nhưng cô ấy vẫn chậm chạp không dám hoạt động, dường như vẫn đang còn giãy dụa.
Đường Tâm Quyết lập tức phát hiện ra sự kì lạ của bạn cùng phòng, cô nói với hội học sinh: "Tôi muốn gọi video với bạn cùng phòng."
Ly Ly:...! Coi chúng nó là công cụ hình người, gọi là đến bảo là đi thật đấy à?
"Không được." Hội học sinh lập tức từ chối không hề do dự: "Không có quy định này."
"Nhưng bạn cùng phòng của tôi bị bệnh mù màu bẩm sinh." Đường Tâm Quyết cũng không chần chừ.
Ly Ly cười lạnh: "Phòng nghỉ tối đen thui không có ánh sáng, mù màu cũng không ảnh hưởng đến hành động."
"Trừ bệnh đó ra thì cậu ấy còn mắc chứng sợ bóng tối, sợ không gian kín dẫn đến biến chứng đau tim, gãy xương nhiều lần dẫn đến di chứng tứ chi không cân đối, còn có cả tiền sử bệnh động kinh, mù màu nghiêm trọng khiến thị lực mù tạm thời...! Tổng kết lại, bạn cùng phòng của tôi là một người bị thương tật nặng, không tính là một người bình thường, chỉ có khi nào gọi video, bọn tôi chịu trách nhiệm nhìn đường hộ cậu ấy thì chúng tôi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho một người bình thường."
Đường Tâm Quyết bịa chuyện trôi chảy.
Trương Du bỗng dưng có thêm hơn mười loại bệnh, bị ép trở thành người tàn tật: "..."
Hội học sinh: "..."
Hai bên giằng co mất chừng nửa phút, hội học sinh mới không tình nguyện đồng ý yêu cầu của bọn cô.
Ly Ly hung hãn nhắc nhở: "Chỉ cho mấy người một tiếng đồng hồ thôi, quá giờ coi như thất bại."
Rốt cuộc cũng kết nối video thành công, Đường Tâm Quyết có thể cảm nhận được Trương Du đang hơi hơi run rẩy.
Hai người không có thời gian thăm hỏi nhau, cô bảo Trương Du chuyển màn hình thành camera sau, trước mắt cô lập tức xuất hiện một màu đen kịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!