Thẩm Tiêu không thể tiếp lời. Có điều cô có thể xác định, hẳn là tình huống đặt biệt mà trung tâm mua sắm ảo nói tới có liên quan tới đám người này.
Mà nghe cuộc hội thoại ban nãy của hai người kia, có vẻ bọn họ muốn tìm một chỗ đóng quân, vừa hay bên Mã đại ca giống trống khua chiêng bán kẹo, để bọn họ biết được chỗ này, thế là giết tới đây.
Cái vòng tròn nhân quả này, dường như cô cũng bị dính vào một chút.
"Yên tâm, sẽ không sao đâu. Nếu bà chủ thực sự lo lắng, không bằng cũng chuẩn bị sẵn cho mình một đường lui. Ở đây là sa mạc, nếu muốn trốn thì cũng không phải không có cơ hội." Thẩm Tiêu nói.
Bà chủ thở dài: "Tôi biết. Haiz, chúng tôi chỉ muốn mấy ngày thái bình thôi mà."
Thẩm Tiêu dọn đồ xong, bên ngoài quán trọ lại có một đám người tới. Cô lặng lẽ vén rèm sân sau, chỉ thấy một đám đàn ông đang khiêng một cỗ kiệu đi thẳng vào quán trọ, cho đến khi lên lầu, người trong kiệu trông như thế nào, người bên ngoài không tài nào biết được.
Ốc đảo đột nhiên đổi chủ, không thiếu được có chút rung chuyển. Cũng may thời gian kéo dài không lâu, sau vài ngày là động tĩnh bên ngoài đã nhỏ đi. Thẩm Tiêu quan sát, tuy ốc đảo vẫn hoảng loạn như cũ nhưng cũng không xảy ra sự kiện gì đẫm máu. Không biết mấy tên thuộc hạ của Mã đại ca bị xử lý thế nào, nhưng đám người mới tới chiếm cứ chỗ này là điều không còn gì để nghi ngờ.
Lại mấy ngày trôi qua, thương nhân trên ốc đảo dường như phát hiện chủ nhân mới của ốc đảo không phải người lạm sát vô tội, bắt đầu thăm dò xuất hiện lại trên đường phố, thời gian dần trôi, ốc đảo khôi phục lại nhịp sống trước kia.
Nhịp sống bên ngoài đã khôi phục, bên trong quán trọ vẫn lo lắng không yên.
Dường như chủ nhân mới của ốc đảo sống trên lầu hai không quen với cơm canh của quán trọ, mỗi bữa đều ăn rất ít, việc này khiến bà chủ phải sống dè dặt mỗi ngày, sợ ngày nào đó chọc giận vị kia là đầu liền rơi xuống đất.
Lại một ngày nữa đồ ăn dường như bị trả về y nguyên, tùy tùng đưa cơm ném thức ăn xuống trước mặt bà chủ, giận chó đánh mèo nói: "Làm lại cái khác đi, nếu chủ nhân vẫn không ăn, ta sẽ giết hết các ngươi."
"Hà Đại Bạn, cần gì phải thế." Võ sĩ đi cùng bên cạnh vừa khuyên tên tùy tùng vừa hỏi bà chủ: "Bà có biết làm đồ ăn Trung Nguyên không?"
Đến cả tới Trung Nguyên bà chủ còn chưa từng tới, sao có thể biết làm: "Cái này..." Bà ta khó xử: "Nếu tôi biết thì đã đưa lên từ lâu rồi."
Lúc này ông chủ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Có lẽ cô Thẩm biết..." Ông ta vừa mở miệng đã bị bà chủ ngăn cản. Nhưng người tập võ tai thính mắt tinh, võ sĩ bên cạnh đã nghe thấy, hỏi ông chủ quán trọ: "Ông vừa nói ai biết?"
Ông chủ quán trọ vội nói: "Là một vị khách Trung Nguyên ở quán trọ chúng tôi."
"Người Trung Nguyên?" Võ sĩ híp mắt.
"Đúng vậy, ở một thời gian dài rồi." Bà chủ sợ chồng nói gì đó không nên nói, vội nói tiếp: "Cô ấy vẫn luôn muốn theo thương đội trở về, nhưng gần đây không có thương nhân Trung Nguyên đến, vì thế vẫn luôn ở trong quán trọ."
Quán trọ có những ai ở, võ sĩ bọn họ vẫn nắm chắc được. Nghĩ đến trước đó lầu hai quả thực có hai vị khách Trung Nguyên, nói: "Gọi cô ta đến đây."
"Bọn tôi đi ngay."
Hai vợ chồng vừa ra khỏi nhà bếp, bà chủ liền véo chồng mình một cái: "Sau này không được phép nói lung tung."
"Chẳng phải là tôi muốn tốt cho chúng ta sao, có người gánh thay, ít nhất bà sẽ không cần phải sống trong lo sợ thế này nữa."
Bà chủ im lặng.
Bọn họ đi vào phòng Thẩm Tiêu, không đợi bà chủ mở miệng, ông chủ đã nói với Thẩm Tiêu trước: "Cô Thẩm, khách quý lầu hai biết cô là người Trung Nguyên, muốn mời cô đi làm một vài món ăn Trung Nguyên."
Thỉnh cầu này có hơi đột ngột, Thẩm Tiêu liếc nhìn bà chủ, thấy bà ta không dám nhìn mình, trong lòng đại khái đã đoán được một chút: "Xem ra tôi không từ chối được rồi."
Đáp lại cô chỉ có ánh mắt khẩn cầu của ông chủ quán trọ.
"Nếu đã không có cách nào từ chối thì cứ đi thôi vậy." Thẩm Tiêu sờ lên ngọc bội trên cổ tay, để họ dẫn đường.
Lúc ba người đến nhà bếp, tùy tùng ban nãy nhìn thấy cô, vừa định mở miệng thì bị võ sĩ ngăn lại: "Việc quan trọng nhất lúc này là phải khiến chủ nhân ăn chút gì đó."
Nghe thế, tùy tùng nghĩ ngợi gì đó, cứ như thế mà nhịn lại không tra hỏi.
Võ sĩ quan sát Thẩm Tiêu một lúc rồi mới hỏi: "Cô nương biết nấu món ăn của Trung Nguyên?"
"Biết. Không biết khách quý trên lầu muốn ăn gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!