Lúc tan học, Hứa Tinh Triết căng thẳng đến mức suýt nữa ngã nhào xuống cầu thang, may mà Trần Tiêu Minh lao tới kéo cậu lại.
"Cậu bị sao thế? Mấy hôm nay cứ hồn bay phách lạc vậy?"
Hứa Tinh Triết liếc mắt nhìn lên lầu, cố gắng nhịn không để khóe miệng cong lên, duỗi tay ôm chặt cổ Trần Tiêu Minh, dựa vào người cậu ta để nhảy xuống cầu thang, vừa đi vừa thì thầm: "Minh Tử, cậu biết cảm giác rung động là như thế nào không?"
"Không biết, tớ chỉ biết cậu mẹ nó bệnh càng ngày càng nặng." Trần Tiêu Minh vất vả cõng Hứa Tinh Triết xuống tầng một, còn chưa ra khỏi tòa nhà dạy học thì đã bị cậu ôm chặt đến muốn nghẹt thở.
Hứa Tinh Triết là người thích đụng chạm, có việc không có việc gì cũng thích treo lên người người khác, Trần Tiêu Minh là bạn thân từ nhỏ của cậu, mấy năm qua chịu đựng không ít trò chọc phá. Vì thế khi nghe nói Hứa Tinh Triết bị thương, phản ứng *****ên của cậu là: tên nhóc này chắc chắn sẽ lười biếng bắt mình cõng đi học.
Kết quả lại không ngờ rằng, hồn của Hứa Tinh Triết chẳng biết bị cái gì câu mất rồi, không kêu đau, cũng không nhân cơ hội sai vặt ai, cả ngày chỉ cười ngây ngô, lúc tan học hôm nay còn nghiêm túc lấy sổ nhỏ ra chép bài tập các môn mà giáo viên ghi trên bảng.
"Tinh, cậu chắc là không bị đập vào đầu chứ?"
"Sao ngay cả cậu cũng nói vậy với tớ thế?"
Trần Tiêu Minh đỡ tay Hứa Tinh Triết lên, tiện miệng nói:
"Tối nay tớ qua nhà cậu chơi nha, mang máy chơi game sang luôn."
Hứa Tinh Triết vội vàng xua tay: "Không được! Tối nay tớ có việc!"
"Việc gì?"
"Bài tập chứ gì nữa! Tớ phải làm bài tập, cậu không thấy trên bảng hôm nay bao nhiêu bài sao, mấy thầy cô này cũng thật quá đáng, giao bài nhiều như vậy?! Gần nửa cái bảng luôn đó!"
Trần Tiêu Minh liếc Hứa Tinh Triết, nói không còn gì để nói: "Đại ca, mỗi tối đều nhiều như vậy mà, được chưa?"
"Này? Vậy à?"
Cảm giác xấu hổ chỉ xâm chiếm Hứa Tinh Triết vài giây, rất nhanh cậu tự an ủi mình: Mới khai giảng được một tháng, chưa thích nghi là chuyện rất bình thường.
"Dù sao thì, từ hôm nay trở đi tớ sẽ bắt đầu học hành nghiêm túc! Cậu đừng làm phiền tớ, tớ phải lọt vào top 30 của lớp đấy."
Trần Tiêu Minh trợn trắng mắt đến mức muốn lật ngược lên trời, hất tay Hứa Tinh Triết ra, lùi lại một bước giữ khoảng cách, còn xòe tay ra làm tư thế "mời ngài đi trước": "Học bá, ngài cứ thong thả, tớ đi net đây."
Nghe thấy hai chữ "đi net", Hứa Tinh Triết theo phản xạ nói: "Tớ cũng muốn đi——"
Chữ "đi" còn chưa nói hết, khóe mắt cậu đã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ tòa nhà dạy học. Hứa Tinh Triết lập tức ngậm miệng, quay người đứng thẳng lại, trong đầu bắt đầu tính toán vị trí của Lục Chiếu Thâm, dừng một nhịp rồi nhảy về phía trước hai bước bằng một chân, còn không quên phất tay ra hiệu bảo Trần Tiêu Minh tránh xa mình ra một chút.
Lúc Lục Chiếu Thâm đi đến bên cạnh Hứa Tinh Triết, cậu vẫn đang cố nhảy bằng một chân. Nhưng chẳng hiểu sao, đúng khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Hứa Tinh Triết chợt nghiêng người, ngã gọn vào lòng Lục Chiếu Thâm.
Lục Chiếu Thâm cao hơn Hứa Tinh Triết nửa cái đầu, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, khóa áo kéo đến tận xương quai xanh, cổ áo gọn gàng gấp lại phía sau cổ. Đồng phục lớp 11 rõ ràng là xấu nhất trong ba khối —— màu trắng pha xanh nhạt, áo quần chia tỷ lệ 5:5, hoàn toàn che mất lợi thế hình thể của học sinh, bất kể nam hay nữ.
Nhưng Lục Chiếu Thâm là một ngoại lệ.
"Hế lô, lại gặp nhau rồi." Hứa Tinh Triết ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt hơi bực bội của Lục Chiếu Thâm, mặt dày chào hỏi.
Lục Chiếu Thâm muốn đẩy cậu ra, nhưng Hứa Tinh Triết đã dính chặt vào ngực hắn, hai tay như được bôi keo siêu dính, kéo thế nào cũng không ra được.
"Cậu——"
"Tớ cá một trăm đồng là cậu không nhớ nổi tên tớ đâu."
Lục Chiếu Thâm không lên tiếng, Hứa Tinh Triết liền tự mình luyên thuyên: "Tớ tên là Hứa Tinh Triết, Hứa trong Hứa Tiên, Tinh là ngôi sao, Triết là triết học. Bạn học Lục Chiếu Thâm, hoan nghênh cậu đến nhà tớ ăn tối tối nay nhé!"
Dưới ánh rượu hoàng hôn, ánh tà dương cam đỏ rơi xuống, tháng Mười chạm phải tiết thu đầu mùa hơi lành lạnh, khiến mùa Hè sợ hãi vội vàng rút lại chiếc đuôi nhỏ cuối cùng. Lá cây xào xạc, không xa vang lên tiếng còi xe, còn có cả tiếng cười vô ưu vô lo của những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Đáng tiếc, Lục Chiếu Thâm lại là người không có tí lãng mạn nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!