Chương 6: Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi Lục Chiếu Thâm đến

Nhà vệ sinh của trường dùng loại sáp thơm rắn mùi chanh vàng phổ biến nhất, đặt ngay trên bồn nước xả, cách mũi Hứa Tinh Triết chỉ nửa cánh tay. Mỗi lần ngửi thấy mùi này, Hứa Tinh Triết liền thấy đau đầu.

Cậu theo phản xạ vùi mặt vào cổ Lục Chiếu Thâm, nhưng Lục Chiếu Thâm đúng lúc lại nghiêng đầu đi.

Chuông vào học vang được mười giây, cả tòa nhà giảng dạy lại yên tĩnh như cũ, Hứa Tinh Triết thậm chí còn nghe rõ tiếng thở của Lục Chiếu Thâm, huống hồ là câu nói đầy tức giận mà hắn nghiến răng nghiến lợi bật ra: "Tránh xa tôi ra."

"Tớ không cố ý mà..." Hứa Tinh Triết vừa hạ chân xuống, vừa lùi về phía sau, vạt áo đúng lúc chạm vào cửa buồng, cậu lại khó chịu lùi thêm một bước nhỏ về phía trước.

Lục Chiếu Thâm có vẻ đã không còn gì để nói với cậu, mặt lạnh lùng, vươn tay mở chốt cửa. Hứa Tinh Triết không dám nhúc nhích, cũng không dám ngăn lại.

"Cậu càng ghét tớ hơn rồi phải không?"

"Cậu nghĩ sao?"

"Chỉ là thời điểm không đúng thôi, lần nào gặp cậu cũng là lúc tớ thảm hại nhất, thật ra tớ không tệ như cậu nghĩ đâu."

Lục Chiếu Thâm đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, không nói lời nào, bỏ lại Hứa Tinh Triết rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Hứa Tinh Triết lại chạy đến siêu thị trong trường, mua cho Lục Chiếu Thâm một gói khăn ướt và một gói khăn giấy khô, mang đến lớp của Lục Chiếu Thâm, nhờ người đưa hộ. Còn Lục Chiếu Thâm có nhận hay không thì cậu cũng không biết, đưa xong là cậu chuồn ngay.

Về sau Hứa Tinh Triết vẫn luôn nghĩ, có lẽ ngay từ đầu cậu và Lục Chiếu Thâm đã bắt đầu sai cách, nên con đường phía sau mới gian nan đến thế.

Lúc tan học, Tiền Tư Giai đến tìm Hứa Tinh Triết, thay Hạ Khải xin lỗi cậu. Hứa Tinh Triết khoát tay bảo thôi đi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Nếu không có chuyện ngoài ý muốn lần này, mình còn chưa chắc đã gặp được cậu ấy nữa.

Lục Quốc Nguyên còn chưa từ Giang Thành trở về, Hứa Tinh Triết liền không tìm được cơ hội để thân thiết hơn với Lục Chiếu Thâm. Mà đến giờ Lục Chiếu Thâm vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, Hứa Tinh Triết có thể khẳng định, cậu chắc chắn đã bị Lục Chiếu Thâm chặn rồi.

Cậu từng có ba lần cơ hội được ở gần gũi với Lục Chiếu Thâm —— lần đầu là giành bố của người ta, lần hai là giành bóng chuyền, lần ba là ngồi lên đùi người ta. Tóm lại, lần nào cũng biểu hiện rất tệ.

Về đến nhà, cậu ném cái cặp xuống, cởi bộ đồng phục dính bết mồ hôi, ngồi vào bồn tắm mới vừa xả đầy nước, lúc này mới cảm thấy cổ chân ngày càng đau nhức rõ rệt. Việc cố sức leo cầu thang hôm nay cộng với chấn thương lần trước khiến xương cốt và gân cốt cùng đau, đau đến mức cậu nghiến răng nhăn mặt, la oai oái gọi mẹ. Tần Giai Trân đang ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng, vội vàng gỡ mặt nạ dưỡng da, đi sang đứng trước cửa phòng tắm hỏi tình hình của cậu.

Hứa Tinh Triết lau qua loa cơ thể, rồi quấn khăn tắm, nhảy lò cò ra ngoài, Tần Giai Trân lại bôi thuốc cho cậu thêm lần nữa.

"Sao lại nặng thế này? Sưng như cái bánh bao rồi." Tần Giai Trân nhíu mày, mặt đầy lo lắng hỏi.

"Hôm nay con bị ngã ở trường."

Lông mày nhăn lại của Tần Giai Trân lập tức chuyển thành ánh mắt giận dữ, "Đã bảo con đừng có nghịch rồi, bị thương còn không chịu yên thân, giờ thì sao hả?"

"Con cũng không biết nữa."

"Ngày mai còn đi học được không?"

"Không được."

Tần Giai Trân tát vào mông cậu một cái, "Thằng ranh con này, có phải con cố tình ngã để trốn học không?"

Hứa Tinh Triết mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, chẳng còn hơi sức mà cãi lại với Tần Giai Trân, yếu ớt nằm vật ra giường, nhìn trần nhà mà than thở: "Có cần thiết phải làm vậy không?"

Tần Giai Trân lại nhìn mắt cá chân của Hứa Tinh Triết một lần nữa, chỉ thấy sưng, không có triệu chứng nào khác nên hơi yên tâm, rồi quay người vào nhà vệ sinh rửa thuốc dính trên tay. Khi ra ngoài, bà đột nhiên hỏi: "Tinh Tinh, con trai của chú Lục có học cùng cấp với con không?"

Hứa Tinh Triết lập tức tỉnh táo hẳn, hai mắt mở to tròn xoe, nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Ừm, sao vậy ạ?"

"Mẹ nhớ là đứa nhỏ đó học giỏi lắm, thường xuyên đứng nhất toàn trường. Hay là mẹ bảo chú Lục mỗi tối đón con trai chú ấy đến nhà mình, để hai đứa cùng làm bài tập. Những gì con không biết, nó có thể giảng cho con nghe ——"

Hứa Tinh Triết bật dậy như cá chép nhảy, nhảy vọt khỏi giường, đến nỗi quên cả cơn đau ở mắt cá chân, hưng phấn hét lên: "Thế thì tuyệt quá rồi!"

Tần Giai Trân dựa vào tủ quần áo, nghi ngờ hỏi: "Khi nào con bắt đầu yêu thích việc học thế?"

"Từ bây giờ, con yêu học đến chết đi được.""Anh còn phải đưa lão Hứa đi tiếp khách mỗi tối, có khi tận mười một, mười hai giờ mới về. Để con ở nhà một mình thì sao yên tâm được? Anh Lục, em nghĩ thế này, mỗi ngày lúc anh đón Tinh Tinh tan học, tiện thể đón luôn Chiếu Thâm đến nhà mình, ăn tối rồi làm bài tập ở đây. Sau đó lúc anh đưa lão Hứa về nhà buổi tối thì đưa con về luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!