Lần *****ên Hứa Tinh Triết gặp Lục Chiếu Thâm là ở dưới lầu nhà Lục Chiếu Thâm.
Lúc đó cậu đang trốn đám người Hạ Khải, hoảng loạn chạy vào một khu chung cư cũ, dựa vào ánh đèn đường mờ mịt, lần mò vào một cầu thang, đang định leo lên thì bất ngờ ngã vào lòng một người.
Trên người người đó có một mùi hương dễ chịu, giống như mùi oải hương pha với chút mát lạnh của bạc hà.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Hứa Tinh Triết vội đưa tay bịt miệng người đó, khẽ "suỵt" một tiếng.
"Làm ơn, giúp tớ với."
Giọng Hứa Tinh Triết rất nhỏ, đến mức đèn cảm ứng còn không bật lên, trong bóng tối cậu chỉ nghe thấy tiếng thở d. ốc của chính mình, không nhìn rõ mặt người kia, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất yên tâm, như thể tin chắc rằng người ấy nhất định sẽ giúp mình.
May mắn thay, cậu đã không nhầm.
Khi Hạ Khải đuổi đến, âm thanh làm đèn cảm ứng cũ kỹ bật lên, sau vài tiếng điện xẹt, Hứa Tinh Triết còn chưa kịp trốn thì người kia đã kéo cậu ra sau lưng, chắn trước mặt cậu.
Hứa Tinh Triết nhìn tấm lưng rộng của Lục Chiếu Thâm, ngơ ngác nhìn theo. Lục Chiếu Thâm rất cao, đồng phục màu xanh đậm hòa vào bóng tối nơi cầu thang, gần như che lấp ánh sáng yếu ớt, khiến Hứa Tinh Triết trong khoảnh khắc lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng tim mình và tiếng thở của Lục Chiếu Thâm hòa vào nhau.
Gấp gáp, hoảng loạn, dữ dội, như muốn xé tai.
Trái tim rung động vốn là một từ mà Hứa Tinh Triết thấy rất sáo rỗng, nhưng khoảnh khắc này, cậu nghĩ, "rung động" còn chưa đủ để miêu tả cảm giác của mình, phải là lửa bốc cháy cả cánh đồng, ngàn con ngựa lao nhanh.
Lục Chiếu Thâm cao ráo, dù dáng người không thuộc dạng cường tráng, nhưng cơ bắp lộ ra ở tay áo vẫn đủ tạo áp lực không nhỏ với những người xung quanh.
Hạ Khải vung gậy định đánh Hứa Tinh Triết, nhưng bị Lục Chiếu Thâm chặn lại giữa chừng. Hạ Khải đe dọa hắn: "Tốt nhất mày đừng xen vào chuyện người khác."
"Tốt nhất mày đừng gây chuyện ở đây." Lục Chiếu Thâm bình tĩnh nói.
Một trận hỗn chiến như sắp bùng nổ, Hứa Tinh Triết sao nỡ để Lục Chiếu Thâm chắn trước mặt mình, nhân lúc hắn không để ý, cậu lao lên đá một cú vào vai Hạ Khải. Gậy bóng chày của Hạ Khải đúng lúc ấy quét trúng mắt cá chân Hứa Tinh Triết, đau đến mức cậu lăn lộn trên mặt đất, Lục Chiếu Thâm lập tức bế cậu lên, đặt lên bậc cầu thang.
Hạ Khải cười lạnh, vừa định bước lên thì phía sau vang lên vài tiếng quát đầy uy lực: "Bọn nhỏ đằng kia, các cháu đang làm gì đấy?"
Sau đó là hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước đến. Hạ Khải và mấy tên kia nhìn nhau, rồi nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn bóng dáng. Hứa Tinh Triết sững người, rúc trong lòng Lục Chiếu Thâm, hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hai người đàn ông trung niên vốn trông rất dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Lục Chiếu Thâm thì lập tức đổi nét mặt, trở nên hòa nhã, họ bước đến trước mặt Lục Chiếu Thâm, cúi người nhìn Hứa Tinh Triết đang ngồi trên bậc thang: "Tiểu Lục, có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này là ai?"
Lục Chiếu Thâm mặt không biến sắc đáp: "Bạn học của cháu, vừa rồi xung đột với đám lưu manh trong trường."
Người đàn ông gật gù, nghề nghiệp khiến ông lập tức nghiêm giọng dạy dỗ Hứa Tinh Triết: "Chuyện này nguy hiểm lắm, bạn nhỏ, lần sau gặp chuyện như vậy phải tìm thầy cô trước nhé."
Hứa Tinh Triết gật đầu như giã tỏi, liên tục vâng dạ.
Sau đó cậu được Lục Chiếu Thâm đưa về nhà, cố chịu đau tháo giày vớ, đặt chân lên đầu gối Lục Chiếu Thâm, hắn đổ dầu xoa bóp vào lòng bàn tay, xoa nóng rồi đắp lên mắt cá chân cậu.
"Là chỗ này đúng không?"
Lục Chiếu Thâm hỏi, nhưng mãi chẳng nghe thấy trả lời, ngẩng đầu lên thì thấy người trước mặt đang ngơ ngác nhìn mình, không nhúc nhích.
"Không đau nữa thì về đi." Lục Chiếu Thâm nói tiếp.
Hứa Tinh Triết lúc này mới hoàn hồn, hai tay đặt lên mu bàn tay Lục Chiếu Thâm, không để hắn rút ra: "Đau đau đau, đau lắm, xoa nữa đi."
Lục Chiếu Thâm lúc này mới tiếp tục.
Góc mặt chính diện của Lục Chiếu Thâm còn cứng cáp hơn cả góc nghiêng, đường viền hàm sắc như lưỡi dao. Thế nhưng hắn lại đeo kính gọng đen kiểu học sinh ngoan, khiến vẻ lạnh lùng giảm đi vài phần, thay vào đó là nét nho nhã. Đặc biệt khi hắn cúi đầu bôi thuốc một cách chăm chú, dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy, Hứa Tinh Triết xấu hổ đến mức không dám nhìn lâu, nếu nhìn thêm nữa, cậu có thể sẽ chết vì tim đập quá nhanh.
Trước khi chết, Hứa Tinh Triết quyết định phải nhớ tên ân nhân cứu mạng của mình.
"Tớ tên là Hứa Tinh Triết, học lớp 10 - 5 trường Hy Trung, cậu cũng học Hy Trung phải không? Hình như tớ từng gặp cậu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!