Hứa Tinh Triết quấn lấy Lục Chiếu Thâm dưới tầng một hồi lâu, cứ như thể Lục Chiếu Thâm không phải về ký túc xá của mình, mà là sắp đi xa biệt xứ. Mãi đến khi có phụ huynh giúp con mang hành lý nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, Hứa Tinh Triết mới bịn rịn buông tay Lục Chiếu Thâm ra.
"Cậu chụp ảnh bạn cùng phòng cậu gửi tớ xem với được không?"
Lục Chiếu Thâm chỉ cảm thấy đau đầu: "Hứa Tinh Triết, không phải ai cũng là đồng tính."
"Bẻ cong một người thật ra không khó chút nào," Hứa Tinh Triết không dám dính sát vào người Lục Chiếu Thâm, cúi đầu giả vờ đáng thương, nhỏ giọng nói: "Cậu trước đây chẳng phải cũng nói mình là trai thẳng sao?"
"Tôi bây giờ vẫn vậy." Lục Chiếu Thâm buột miệng.
Hứa Tinh Triết phì cười, rồi dùng mũi giày đá nhẹ vào mắt cá chân của Lục Chiếu Thâm: "Trai thẳng à?"
Sắc mặt của Lục Chiếu Thâm có chút mất tự nhiên.
Hứa Tinh Triết ngẩng lên liền thấy đường cổ dài lộ ra từ cổ áo của Lục Chiếu Thâm. Hắn nghiêng đầu không muốn nhìn cậu, lại càng khiến Hứa Tinh Triết thoải mái ngắm kỹ người trong lòng mình.
Lục Chiếu Thâm đổi sang kính mới, tuy vẫn là gọng đen nhưng chất liệu bằng kim loại, dưới ánh nắng phản chiếu ra ánh vàng quý phái. Ngũ quan của hắn tinh xảo, sống mũi cao thẳng, chỉ có điều đôi môi hơi mỏng – không phải vì không đẹp, mà vì Hứa Tinh Triết từng nghe nói người môi mỏng thường bạc tình.
Thế nên mỗi lần hôn, Hứa Tinh Triết đều rất cố chấp muốn hôn đến mức môi Lục Chiếu Thâm sưng lên.
Hứa Tinh Triết vòng ra trước mặt Lục Chiếu Thâm, nhón chân nháy mắt làm trò, cậu thấy gương mặt mình phản chiếu trong mắt kính của Lục Chiếu Thâm.
Cậu nghĩ, mình và Lục Chiếu Thâm thật sự là cặp đôi hợp nhau nhất thế gian.
"Cuối tuần này tớ có thể mời cậu ra ngoài thuê phòng không? Trai thẳng?"
Lục Chiếu Thâm hết kiên nhẫn, nắm lấy tay kéo vali định rời đi, Hứa Tinh Triết bĩu môi cầu xin: "Được rồi mà, được rồi mà, tớ không trêu cậu nữa."
"Hứa Tinh Triết ——" bỗng có người gọi.
Lục Chiếu Thâm và Hứa Tinh Triết đồng loạt quay đầu lại, thì thấy chính là người vừa nãy gặp ở cửa ký túc xá. Cậu ta lười nhác tựa vào cửa sổ bên chỗ dì quản lý, giơ tay vẫy vẫy thứ trong tay, cười như không cười mà nói: "Hứa Tinh Triết, đây là điện thoại của cậu à? Reo mãi không dừng."
Hứa Tinh Triết hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn sang Lục Chiếu Thâm: "Cậu ta là ai vậy?"
Lục Chiếu Thâm lại nhìn chằm chằm vào người kia không rời mắt, như thể đang quan sát kỹ vóc dáng và diện mạo cậu ta. Hứa Tinh Triết sốt ruột, Lục Chiếu Thâm còn chưa từng nhìn cậu kỹ đến vậy, cậu kéo Lục Chiếu Thâm sang bên cạnh, hoàn toàn trái ngược với bình thường mà đuổi hắn đi, rồi quay người chạy về phía người kia, không khách sáo hỏi: "Điện thoại tôi sao lại ở chỗ cậu?"
Người kia cười: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu mà." Sau đó chìa tay ra tự giới thiệu: "Tôi là Nghiêm Tiêu, ngủ giường đối diện cậu."
Hứa Tinh Triết nhận lấy điện thoại, thấy là mẹ gọi đến nhưng đã ngắt máy, nên cũng không vội gọi lại, cậu cầm điện thoại, nhìn bóng lưng của Lục Chiếu Thâm.
Nghiêm Tiêu đột nhiên cúi người sát lại gần Hứa Tinh Triết, cậu vừa quay đầu lại suýt nữa đụng trúng cậu ta, hoảng hốt lùi một bước.
"Cậu có bệnh à?"
"Anh họ cậu đi rồi?"
Sắc mặt Hứa Tinh Triết lập tức tối sầm lại.
Vừa nãy trước mặt Trình Nguyên Thanh và Đới Lượng, để Lục Chiếu Thâm không khó xử, cậu đã theo lời của hắn mà gọi hắn là anh họ. Nhưng lúc này, ánh mắt của Nghiêm Tiêu lại đầy vẻ trêu chọc, năm chữ kia rõ ràng không đơn giản chỉ là nghĩa đen.
Radar trong người Hứa Tinh Triết lập tức vang lên cảnh báo.
Ồ, là "đồng loại".
"Anh ấy là bạn trai tôi, cậu đừng có mơ tưởng."
Nghiêm Tiêu bật cười, vẫn cái vẻ lười nhác, cà lơ phất phơ: "Tôi không có mơ tưởng cậu ta, tôi thấy hứng thú với cậu hơn."
Hứa Tinh Triết càng tức giận, nheo mắt cảnh cáo hắn: "Không có cửa đâu, tránh xa tôi ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!