Hứa Tinh Triết vẫn luôn không hiểu vì sao Lục Chiếu Thâm lại đột nhiên come out vào dịp Quốc khánh – không hề có dấu hiệu báo trước, trông quá vội vàng và qua loa. Nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thành Sơn, Hứa Tinh Triết mới chợt tỉnh ngộ.
Lục Chiếu Thâm quả không hổ danh là thiên tài của Học viện Thương mại Nam Cảng.
Come out vào dịp Quốc khánh, cho dù bố mẹ có tức giận thế nào thì cũng không làm gì được, bảy ngày nghỉ trôi qua là phải quay lại trường học, phải đối mặt với vô số chuyện, cuối cùng chỉ có thể để thời gian giải quyết.
Hứa Tinh Triết trong lòng không kìm được mà vỗ tay khen hay.
Tần Giai Trân mở nắp nồi canh, múc một bát canh sườn cho Hứa Tinh Triết. Con trai yêu quý mấy ngày nay không ăn uống tử tế, khiến bà thương con đến mức khóc mấy đêm liền, còn cãi nhau một trận với Hứa Thành Sơn.
Hứa Thành Sơn nói: "Đứa con khiến người ta bận tâm như vậy, không cần cũng được, cứ để nó tự lo đi, hai ta sống nốt nửa đời sau cho yên ổn."
Tần Giai Trân đẩy ông ra, mắt đỏ hoe nhìn ông: "Tôi chỉ cần con trai, ông muốn sống với ai thì đi mà sống với người đó."
Hứa Thành Sơn còn biết làm gì? Chỉ có thể thỏa hiệp.
Tần Giai Trân bảo người mua một con gà mái già, hầm cả đêm, chờ Hứa Tinh Triết sáng dậy để uống.
Bà bưng bát đến tay Hứa Tinh Triết, vuốt má cậu, xót xa nói: "Mới mấy ngày mà đã gầy thế này rồi."
Hứa Thành Sơn hừ lạnh một tiếng bên cạnh: "Gầy à? Tôi thấy nó không thiếu đồ ăn vặt, chơi game cũng chẳng ít."
Hứa Tinh Triết lè lưỡi với Tần Giai Trân, uống xong một bát canh gà, rồi lại rón rén ngồi xuống bên cạnh Hứa Thành Sơn, làm nũng than khổ, nói mình yêu nhất vẫn là bố mẹ, còn nói trong phòng phát hiện một hộp bánh quy, ăn xong mới biết đã hết hạn hơn một tháng rồi.
Cậu nói đầy vẻ đáng thương, đến cả Hứa Thành Sơn cũng mềm lòng, đẩy bát canh tới: "Uống thêm bát nữa đi."
Ăn xong bữa sáng, Hứa Tinh Triết xoa cái bụng căng tròn, lại nhào tới ôm lấy Tần Giai Trân, nói: "Mẹ, con xin lỗi."
Tần Giai Trân nắm lấy cổ tay Hứa Tinh Triết, nhẹ nhàng *****. Sau kỳ thi đại học, Hứa Tinh Triết đã trưởng thành hơn rất nhiều trong kỳ nghỉ hè đó. Cậu cao lên vùn vụt, cao hơn Tần Giai Trân nửa cái đầu. Cậu không còn là đứa trẻ từng ăn vạ trong siêu thị đòi mua máy chơi game nữa, thậm chí cậu đã có kế hoạch nhỏ cho tương lai của mình, dù kế hoạch ấy nghe vẫn còn non nớt, ngây thơ đến đáng yêu.
Tần Giai Trân thở dài: "Thật ra lúc con học cấp ba, mẹ đã lờ mờ đoán ra, cảm thấy quan hệ giữa con và Tiểu Lục không bình thường, nhưng mẹ không nghĩ theo hướng đó. Tinh Tinh, chuyện này... hiện tại mẹ vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ không ngăn cản con, cũng sẽ không để con sống trong áp lực."
Tần Giai Trân quay người lại, xoa mái tóc và tóc mai của Hứa Tinh Triết, mỉm cười nói: "Chỉ cần con đồng ý với mẹ một việc."
"Vâng, mẹ muốn con làm gì, con cũng sẽ đồng ý."
"Đừng bốc đồng, đừng làm những chuyện nguy hiểm. Nếu đã yêu thì hãy yêu cho đàng hoàng, nếu thấy tủi thân thì hãy về nhà. Bố mẹ mãi mãi là nơi an toàn nhất của con."
Tần Giai Trân đã đọc rất nhiều tin tức trên mạng, nghe không ít lời đồn thổi khó lọt tai. Bà bị cái gọi là "tình yêu và tự do" của giới trẻ hiện nay làm cho sợ hãi, những sự hỗn loạn, điên cuồng và bệnh tật ấy – tuyệt đối không được xảy ra với Hứa Tinh Triết.
Ngoài điều đó ra, Tần Giai Trân không có yêu cầu gì thêm, hơn nữa trong lòng bà cũng rất rõ, Lục Chiếu Thâm là một đứa trẻ tốt hiếm có.
"Bố mẹ chưa bao giờ là xiềng xích trói buộc con."
Việc Hứa Tinh Triết có thể trưởng thành hạnh phúc, vô ưu vô lo như vậy không thể tách rời khỏi tình yêu thương và sự che chở của Hứa Thành Sơn và Tần Gia Trân.
"Cảm ơn mẹ, mẹ giúp con nói lời cảm ơn với bố nữa nhé."
Kỳ nghỉ kết thúc trong chớp mắt. Hứa Tinh Triết thu dọn hành lý, kéo vali đến ga tàu cao tốc. Cậu mua hai vé, một vé cho Lục Chiếu Thâm.
Trước khi xuất phát, cậu nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Chiếu Thâm, hắn nói sẽ đến đúng giờ. Nhưng Hứa Tinh Triết đợi rất lâu ở cổng kiểm soát vé, đến khi nhân viên soát vé thúc giục lần thứ hai rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Chiếu Thâm đâu.
Cậu đang do dự không biết nên lên tàu trước hay đợi chuyến sau.
Chỉ còn đúng một phút cuối cùng, Hứa Tinh Triết quyết định lên trước. Cậu cúi đầu, vừa định lấy điện thoại ra để nhắn tin cho Lục Chiếu Thâm thì bất ngờ bị ai đó nắm chặt lấy tay.
Người trước mặt thở d. ốc từng hơi nặng nề, do vừa chạy tới quá nhanh nên theo đà đâm nhẹ vào người Hứa Tinh Triết. Lục Chiếu Thâm mặc áo hoodie trắng rộng rãi, quần jeans, đeo ba lô sau lưng, hơi thở nóng rực phả lên mặt Hứa Tinh Triết, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, khóe mắt cong lên, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời, vui vẻ chưa từng thấy.
Một tay hắn giật lấy vali của Hứa Tinh Triết, tay kia kéo cậu chạy, vừa kịp xông vào trong trước khi nhân viên soát vé khóa cửa soát vé lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!