Tại thành phố Khê, trời đã bắt đầu trở lạnh, đặc biệt là vào buổi tối, gió lạnh len lỏi qua cổ áo khiến người ta run cầm cập vì rét.
Lục Chiếu Thâm đứng trước cổng biệt thự nhà họ Hứa, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng ngủ của Hứa Tinh Triết ở tầng hai. Cửa sổ đóng chặt, bên trong có bật đèn, nhưng có vẻ chỉ là đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng cam vàng phản chiếu lên mặt kính.
Họ đã từng trải qua biết bao khoảnh khắc vừa điên cuồng vừa dịu dàng trong căn phòng đó. Hứa Tinh Triết đã từng cười, từng khóc trong vòng tay hắn, bị bắt nạt xong vẫn quay lại tiếp tục đuổi theo hắn. Lục Chiếu Thâm lại bắt đầu hối hận, chỉ vì chút sĩ diện nhỏ bé vô nghĩa, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
Hứa Tinh Triết trước đây thường hay giả vờ làm người nghệ sĩ, nói rằng Lục Chiếu Thâm là kiểu người rất thích hợp để gặp gỡ vào năm mười sáu, mười bảy tuổi. Rất thích hợp để sau này, trong một lần chuếnh choáng men say sau khi rời xa thời đi học, có thể lơ đãng nói rằng: "Mấy người còn nhớ Lục Chiếu Thâm không? Cái cậu học giỏi, đẹp trai ấy. Ngày xưa tôi từng thầm thích cậu ấy rất lâu. Không giỏi, đẹp trai ấy. Ngày xưa tôi từng thầm thích cậu ấy rất lâu.
Không biết giờ cậu ấy ra sao rồi..."
Những ngày tháng sau này sẽ bị chất đầy bởi những chuyện vặt vãnh như cơm áo gạo tiền, còn cảm xúc rung động sẽ trở thành một thứ xa xỉ. Nhưng chỉ cần có một người như vậy từng tồn tại, thì tựa như có thể nắm tay tuổi trẻ thêm một lần nữa qua năm tháng.
Lục Chiếu Thâm thầm nghĩ: Không phải như vậy. Gặp được Hứa Tinh Triết mới là điều may mắn. Không ai yêu người khác giỏi hơn Hứa Tinh Triết, cũng không ai xứng đáng được yêu hơn em ấy.
Hứa Tinh Triết không biết mưu mô, cũng không biết tính toán thiệt hơn, cậu chỉ biết ôm lấy một trái tim chân thành mà lao về phía trước.
Lục Chiếu Thâm đứng tại chỗ rất lâu, đến khi hoàn hồn lại thì đã gần mười hai giờ đêm.
Hắn lấy điện thoại ra, đang do dự không biết có nên gọi cho Hứa Tinh Triết hay không thì Hứa Tinh Triết đã gọi đến trước.
"Alo, Lục Chiếu Thâm——"
Âm cuối của Hứa Tinh Triết kéo dài, nghe có vẻ ấm ức và mang chút mỏi mệt.
"Sao vẫn chưa ngủ?" Lục Chiếu Thâm hỏi.
"Không ngủ được," Hứa Tinh Triết hình như trở mình, lầm bầm nói: "Lục Chiếu Thâm, sao anh lại không nói với em một tiếng mà đã come out rồi? Làm em hết cả hồn."
Cậu vẫn dùng giọng nũng nịu để nói, giấu hết sự bất mãn và trách móc vào trong: "Hóa ra bố em sớm đã biết chuyện của bọn mình rồi, ông ấy có nói gì khó nghe với anh không? Hồi học kỳ hai lớp 12 anh đột nhiên không để ý đến em nữa, cũng là vì chuyện này à?"
"Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, thật đấy."
Lục Chiếu Thâm cố nén cảm giác cay nơi sống mũi, hỏi cậu: "Bây giờ em thế nào rồi?"
Hứa Tinh Triết đột nhiên im lặng, trong điện thoại chỉ còn tiếng hô hấp khe khẽ của cậu, khiến Lục Chiếu Thâm hơi lo lắng: "Tinh Triết?"
"Ừm... Lục Chiếu Thâm, em hơi đói."
Cậu lại khôi phục lại vẻ tinh nghịch ban nãy, nói với giọng cười khúc khích, nhẹ nhàng như thể đang kể chuyện của người khác: "Em đang tuyệt thực với bố em đấy, nhưng anh đừng lo, trong phòng em có bánh quy, đủ để sống sót hai ngày."
Nước mắt Lục Chiếu Thâm bất ngờ rơi xuống, không báo trước.
"Bố em muốn em đi gặp bác sĩ tâm lý, đã đặt lịch rồi, ngày kia sẽ đi."
Hứa Tinh Triết lại trở mình, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Lục Chiếu Thâm, cậu có anh không?"
"Sợ."
Hứa Tinh Triết không ngờ Lục Chiếu Thâm lại thành thật như vậy, cậu trêu chọc: "Nếu bác sĩ tâm lý làm em 'thẳng' lại rồi thì sao?"
"Anh sẽ theo đuổi em như cách em theo đuổi anh, từng bước từng bước một theo đuổi em lại từ đầu."
Hứa Tinh Triết nghe xong câu trả lời vừa ý, kiêu ngạo nói: "Hừ, anh tưởng làm 'chó li. ếm' dễ lắm à?"
Lục Chiếu Thâm không nói gì, Hứa Tinh Triết tiếp tục tự giễu một cách khổ sở: "Ngày 2 tháng 10 năm 202X, Nhật ký 'làm chó li. ếm' của Hứa Tinh Triết —— hôm nay! Mình đã come out rồi! Tuy có hơi đột ngột, nhưng cũng không đến nỗi không thể chấp nhận. Mình nói mình sẽ ở bên Lục Chiếu Thâm cả đời, nhưng bố tôi không tin. Ông ấy nói chỉ có người ở tuổi này mới nói ra những lời ngây thơ như vậy. Đúng vậy, thật sự rất ngây thơ.
Nhưng nếu ngay cả dũng khí để tin tưởng cũng không có, thì làm sao mà nói đến tương lai? Dù sao thì mình đã giương cao cờ rồi, mong rằng Lục Chiếu Thâm sẽ cố gắng, đừng để tôi mất mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!