Chương 17: Tại sao nhất định phải là Hứa Tinh Triết?

Khi đang chờ soát vé ở ga tàu cao tốc Nam Cảng, Hứa Tinh Triết nhìn thấy một anh chàng mặc vest rất bảnh bao.

Lúc đó cậu đang tựa vào Lục Chiếu Thâm chơi điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy giữa dòng người tấp nập có một bóng dáng nổi bật và thu hút – vest thẳng thớm, dáng người cao ráo, tóc vuốt ngược chỉnh tề, khí chất tinh anh toát ra rõ rệt. Ánh mắt Hứa Tinh Triết dừng lại trên người người đàn ông đó hai giây, vừa định lên tiếng thì đã bị Lục Chiếu Thâm bắt được.

Trên đầu truyền đến một giọng nói không mấy vui vẻ: "Người ta đi rồi còn nhìn."

Mãi một lúc sau Hứa Tinh Triết mới phản ứng kịp ra ý tứ chua chát trong lời của Lục Chiếu Thâm, cậu nhéo một cái vào đùi Lục Chiếu Thâm, cố ý hỏi: "Anh đoán xem em đang nhìn gì?"

"Liên quan gì đến anh?"

"Đoán đi mà."

Lục Chiếu Thâm đẩy mặt Hứa Tinh Triết sang một bên, mím chặt môi.

Trong mấy chuyện thế này, lòng dạ của Lục Chiếu Thâm thật sự rất hẹp hòi, hẹp đến mức Hứa Tinh Triết phải nghi ngờ không biết có phải Lục Chiếu Thâm yêu mình đến mức phát cuồng nên mới dễ ghen như vậy.

Hứa Tinh Triết lại nhào vào người Lục Chiếu Thâm, ôm lấy cánh tay hắn, cười nói: "Em đang nghĩ, bộ vest của người đó đẹp thật, sau này em kiếm được tiền rồi cũng sẽ mua cho Lục Chiếu Thâm một bộ như vậy. Lục Chiếu Thâm cao hơn, đẹp trai hơn, mặc vest chắc chắn sẽ đẹp đến phát ngất."

Cơ bắp ở vai Lục Chiếu Thâm rõ ràng đã giãn ra, hắn hơi nghiêng người về phía Hứa Tinh Triết để cậu tựa thoải mái hơn. Hứa Tinh Triết ngẩng đầu, định hôn lên má Lục Chiếu Thâm một cái, nhưng khoảng cách không đủ, cậu cũng lười vươn lên, chỉ cọ trán vào cằm hắn một cái rồi thôi.

Hành động này khiến Lục Chiếu Thâm không vừa lòng, hắn cúi đầu nhìn Hứa Tinh Triết, nhưng Hứa Tinh Triết lại giả vờ ngốc nghếch, mở to mắt vô tội. Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Lục Chiếu Thâm là người đầu hàng. Hắn quay người về phía Hứa Tinh Triết, rồi nhân lúc một gia đình ba người phía đối diện đang kéo hành lý đi soát vé, cúi đầu in một nụ hôn lên trán Hứa Tinh Triết.

Hứa Tinh Triết đạt được mục đích, cười hí hửng ngã vào lòng Lục Chiếu Thâm: "Sau này em kiếm được tiền rồi, *****ên sẽ mua quà cho ba mẹ em, sau đó là cho anh và chú Lục."

"Tiền lương ít ỏi của em đủ dùng không?"

"Đủ chứ, quà của em chính là bản thân em này. Em tắm rửa sạch sẽ, tự gói lại rồi nằm sẵn trên giường chờ anh, anh có muốn không?"

Lục Chiếu Thâm bị chọc cười: "Không muốn."

"Không muốn cũng phải muốn!" Hứa Tinh Triết bám dính lấy một lúc, rồi bất chợt nghiêm mặt, ủ rũ nói: "Em cũng không biết lần này về nhà phải đối mặt với bố mẹ em thế nào nữa. Lúc điền nguyện vọng, em giấu họ, đến khi biết em học ở Đại học Nam Cảng, họ tức gần chết. Bố em suýt nữa dùng đến biện pháp ép buộc, may mà mẹ em ngăn lại. Cả mùa hè bố em không nói chuyện với em câu nào, sau khi nhập học cũng chẳng buồn để ý tới em."

"Họ phản đối vì lý do gì?"

"Chắc là vì trường quá xa nhà, lại còn ở thành phố ven biển. Họ muốn em học ở Đại học Tây Thành, sau khi tốt nghiệp thì về làm trong công ty của ba em, sống ổn định, yên phận bên cạnh họ."

Lục Chiếu Thâm trầm mặc một lúc lâu, rồi nắm lấy tay Hứa Tinh Triết, khẽ hỏi: "Còn em thì sao, em nghĩ thế nào?"

"Suy nghĩ của em hả... Em chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp, kiếm được tiền, rồi đến nhà họ Lục hỏi cưới, rước Lục Chiếu Thâm về, bước lên đỉnh cao nhân sinh."

Khóe môi Lục Chiếu Thâm cong lên: "Em cưới anh?"

Hứa Tinh Triết dứt khoát: "Em cưới anh, vì em lớn hơn anh."

Lớn hơn năm tháng cũng là anh trai, Hứa Tinh Triết nghĩ vậy.

Ánh mắt Lục Chiếu Thâm hạ xuống, lướt đến vùng dưới thắt lưng của Hứa Tinh Triết, như thể đang nói: "Lớn hơn ở đâu cơ?"

Hứa Tinh Triết bị tổn thương lòng tự tôn, chống nạnh tức tối phản bác: "Ở đâu cũng lớn hơn anh hết!"

Lục Chiếu Thâm kéo Hứa Tinh Triết vào lòng, không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ thuận theo sự thôi thúc trong lòng. Hắn xoa nhẹ vành tai cùng mái tóc mềm phía sau đầu của Hứa Tinh Triết, động tác dịu dàng đến mức khiến Hứa Tinh Triết ngây người, không dám động đậy, như một chú thỏ nhỏ vểnh tai co mình trong ngực Lục Chiếu Thâm. Lục Chiếu Thâm cảm thấy trên người Hứa Tinh Triết không có chỗ nào là không đáng yêu, đến cả mùi hương cũng thật dễ chịu.

Hắn thật sự muốn được ở bên cậu cả đời.

"Tiểu Tinh."

Lần *****ên Lục Chiếu Thâm gọi tên thân mật của Hứa Tinh Triết không phải trên giường, Hứa Tinh Triết ngẩng đầu khỏi ngực hắn, mắt tròn xoe, đầy mong đợi nhìn anh.

"Con đường phía trước có thể sẽ hơi vất vả một chút, em có sợ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!