Trước kia Hứa Tinh Triết giống như một miếng bánh gạo nhỏ, cứ dính lấy Lục Chiếu Thâm đi khắp nơi, bây giờ thì biến thành keo siêu dính, Lục Chiếu Thâm muốn gỡ cũng không gỡ được.
"Coi như xong đời rồi, mỗi ngày em lại càng thích anh hơn ngày hôm qua, em phải làm sao bây giờ đây!"
Lục Chiếu Thâm nhìn mảnh giấy nhỏ Hứa Tinh Triết đưa qua, rồi nắm lại trong lòng bàn tay vo tròn, làm bộ muốn ném đi. Hứa Tinh Triết rụt cổ lại, chu môi, tức tối cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Gần đến kỳ nghỉ Quốc khánh, người trong thư viện cũng thưa dần. Hứa Tinh Triết làm xong bài, không dám làm phiền Lục Chiếu Thâm, liền chạy xuống lầu, chọn một cuốn tiểu sử rồi nằm úp lên bàn đọc, chờ Lục Chiếu Thâm xong việc. Nhưng chưa đầy mười phút sau đã có một cô gái đi tới, má hơi ửng hồng vì ngượng, khóe miệng hơi trễ xuống vì hồi hộp.
Hứa Tinh Triết lập tức cảnh giác, chẳng thèm để ý đến quyển sách nữa, ngồi thẳng dậy, lạnh lùng dán mắt vào tay Lục Chiếu Thâm. Lúc đầu Lục Chiếu Thâm còn chưa để ý có người đến gần, là do khóe mắt thấy động tác của Hứa Tinh Triết, mới theo ánh mắt cậu nhìn sang bên cạnh.
Cô gái cúi người, đưa một tờ giấy nhỏ qua.
Lục Chiếu Thâm thu lại ánh mắt, hơi do dự nhưng vẫn bình tĩnh nhận lấy mảnh giấy để cô gái không khó xử.
Hứa Tinh Triết siết chặt tay, nghiến chặt răng sau, đợi cô gái quay lưng đi liền lập tức vươn tay định giật lấy mảnh giấy trong tay Lục Chiếu Thâm. Lục Chiếu Thâm dường như đã đoán trước, ung dung mở tay ra, trong mắt đầy ý cười, chờ Hứa Tinh Triết tới cướp.
Hứa Tinh Triết bị nhìn thấu suy nghĩ, có hơi ngượng ngùng, tay dừng lại ngay trước khi chạm vào người Lục Chiếu Thâm, ra vẻ làm cao, mím môi nói bằng khẩu hình: "Hừ, anh tưởng em thèm lắm à? Ai mà chưa từng được người khác theo đuổi chứ?"
Lục Chiếu Thâm vẫn chỉ cười nhạt, mảnh giấy nhỏ trong tay thoắt cái đã biến mất, Hứa Tinh Triết thì làm bộ không quan tâm, nhưng vẫn lén nhìn quanh tìm chỗ giấy rơi.
Đợi đến khi học xong, Hứa Tinh Triết vẫn không vui, giận dỗi nhét sách vào cặp, không thèm quan tâm có móp méo không, rồi kéo khóa lại bước đi. Lục Chiếu Thâm theo sau, muốn giúp cậu bỏ bình nước để quên trên bàn vào ngăn bên hông cặp, Hứa Tinh Triết lại vặn người né tránh, rất không hợp tác. Lục Chiếu Thâm khẽ cong khóe môi, rồi mở nắp bình ra, uống hết nước trong đó.
Ra khỏi thư viện, đi đến một chỗ vắng người ánh sáng mờ, Hứa Tinh Triết cuối cùng cũng mở miệng được, tức giận trách móc: "Anh tưởng chỉ cần nói vài câu làm em mềm lòng là được miễn tội à? Anh mà còn bắt nạt em nữa là em không cần anh nữa đâu! Ném cái tờ giấy hồi nãy đi, nghe chưa?"
Lục Chiếu Thâm không động đậy, Hứa Tinh Triết liền nhào tới lục túi áo anh, quả nhiên sờ được một mảnh giấy nhăn nheo nhưng được gấp lại rất ngay ngắn thành hình vuông.
"Anh giữ lại làm gì? Anh giữ cái giấy đó để làm gì hả?!"
Hứa Tinh Triết vừa định ra tay xé thì đã bị Lục Chiếu Thâm ngăn lại, hắn cầm lấy tay của Hứa Tinh Triết: "Đừng động."
"Hỗn đản Lục Chiếu Thâm, anh là tên đại hỗn đản!"
Hứa Tinh Triết sắp khóc đến nơi rồi, lúc này Lục Chiếu Thâm mới biết mình đã đùa quá mức, vội vàng kéo cậu vào lòng, bất lực dỗ dành: "Em nhìn xem đó là gì? Đến cả tờ giấy mình tự viết cũng không nhận ra sao?"
Hứa Tinh Triết sụt sịt mũi, cúi đầu nhìn, quả nhiên là một mảnh giấy nhỏ bằng lòng bàn tay bị cậu xé ra từ giấy nháp, mặt sau còn là phần nháp làm bài tập.
Lục Chiếu Thâm lúc vo lại thì không dùng sức, nhưng khi trải ra lại rất cẩn thận, còn tỉ mỉ gấp lại thành hình vuông.
"Anh giữ lại à?" Hứa Tinh Triết nói nhỏ như muỗi.
"Ừ, giữ lại."
Hứa Tinh Triết không hỏi thêm câu ngốc nghếch nào nữa, chỉ tựa đầu lên cổ Lục Chiếu Thâm, mềm nhũn nũng nịu: "Nếu anh thích cái đẹp hơn, ngày mai em sẽ nghiêm túc viết tặng anh một tờ đàng hoàng."
"Thôi khỏi," Lục Chiếu Thâm cười nói: "Em có nhớ mình đã đưa anh bao nhiêu bức thư tình không?"
"Bao nhiêu?"
"Tính cả tối nay thì chắc khoảng hai mươi mấy bức, một nửa là viết trên giấy nháp, một nửa là giấy gói kẹo."
Hứa Tinh Triết nghe xong cũng ngốc nghếch cười theo, dựa sát vào người Lục Chiếu Thâm, "Anh nên thấy siêu hạnh phúc mới đúng, có một người lại thích anh vô điều kiện như vậy."
"Ừ, rất hạnh phúc."
Trước khi về ký túc xá, Hứa Tinh Triết lại nhớ ra một chuyện, cậu giật lấy điện thoại của Lục Chiếu Thâm, nghiêm túc nói: "Phải ghi chú rõ ràng trong phần chữ ký là 'đã có chủ, xin đừng làm phiền'."
Lục Chiếu Thâm giằng co với cậu một lúc lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận bốn chữ "đã có người yêu".
Hứa Tinh Triết lạch cạch bấm điện thoại một hồi, không biết đã nhìn thấy gì mà khuôn mặt vênh váo bỗng cứng đờ, nụ cười cũng nhạt dần, cậu chậm lại, gõ dòng chữ "đã có người yêu" vào ô chữ ký, rồi nhấn xác nhận. Sau đó cậu trả lại điện thoại cho Lục Chiếu Thâm, thuận tay ôm chặt lấy hắn, như thể sợ sẽ đánh mất hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!