Chương 14: Cậu muốn nói chuyện với tớ à?

Thực ra, những lời như "Tớ không cần cậu nữa", "Tớ không thích cậu nữa", Hứa Tinh Triết đã từng nói không chỉ một lần, nhưng Lục Chiếu Thâm chưa bao giờ phản ứng dữ dội như hôm nay.

Trước kia, cùng lắm hắn chỉ buông một tiếng "Ờ", rồi tiếp tục làm việc của mình. Hứa Tinh Triết cũng chỉ có thể lè lưỡi, chán nản gối cằm lên vai Lục Chiếu Thâm, thổi khí bên tai hắn mà nói: "Hừ, cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi."

Hứa Tinh Triết không hề thích gương mặt lạnh lùng của Lục Chiếu Thâm, cậu cũng không cảm thấy vẻ lạnh nhạt ấy có gì ngầu. Cậu không phải kiểu M như Tiền Tư Giai. Lục Chiếu Thâm có rất nhiều điểm tốt: học giỏi, thông minh và điềm tĩnh, tự lập, làm việc có quy củ, luôn biết xoay chuyển tình thế... Hứa Tinh Triết thích chính là những điểm đó.

Nếu hắn cau có với cậu thì sẽ bị trừ điểm, nhưng nếu hắn cười một cái thì sẽ được cộng thêm cả ngàn điểm. Hứa Tinh Triết chính là như vậy, tự chuốc lấy đau khổ, mãi chẳng thể đẩy Lục Chiếu Thâm ra khỏi thế giới của mình.

Chưa hết tiết học, Hứa Tinh Triết đã nhận được tin nhắn từ Lục Chiếu Thâm, hắn hỏi cậu đang ở đâu. Hứa Tinh Triết lại ngốc nghếch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn lên bục giảng – vị giáo sư già vẫn đang thao thao bất tuyệt, các bạn xung quanh thì cắm cúi ghi chép. Hứa Tinh Triết chợt nhớ đến lời của Nghiêm Tiêu, như thể bị gõ một gậy cảnh tỉnh vào đầu.

Thi đậu Nam Cảng không phải chuyện dễ dàng gì, Hứa Tinh Triết đã bỏ ra bao nhiêu công sức, chỉ có cậu mới hiểu rõ. Có một câu Lục Chiếu Thâm nói rất đúng: Mười Lục Chiếu Thâm cũng không bằng tiền đồ của cậu.

Hứa Tinh Triết đặt điện thoại xuống, không trả lời sự quan tâm hiếm hoi của Lục Chiếu Thâm, tiếp tục nghe giảng.

Chuông tan học vang lên, mọi người thu dọn sách vở, người thì về ký túc xá, người thì đi căn tin. Hứa Tinh Triết đuổi theo Đới Lượng, nói muốn đi phòng tự học cùng cậu ta.

Đới Lượng không dễ dụ như vậy: "Làm gì đó?"

Trước đây Hứa Tinh Triết toàn học ở phòng tự học chung với Lục Chiếu Thâm, bây giờ không muốn gặp hắn, nên mới muốn kéo theo ai đó đi cùng. Ít nhất nếu lỡ chạm mặt thì cũng đỡ ngại.

Lục Chiếu Thâm hôm nay đã làm Hứa Tinh Triết hoảng sợ thật sự. Hắn biết bắt chước giọng điệu làm nũng của cậu, chủ động hôn cậu, còn năn nỉ cậu đừng buông bỏ.

Hứa Tinh Triết vốn quen bị bắt nạt, nay đổi vị trí, lại trở thành kẻ lúng túng nhất.

"Không dẫn cậu theo." Mặc dù sự thù địch của Đới Lượng đối

với Hứa Tinh Triết đã bớt đi nhiều, nhưng cậu ta vẫn không ưa nổi Hứa Tinh Triết – không ưa nổi cái kiểu ngày nào cũng lăng xăng, hoạt bát đến mức quá đà của cậu.

Hứa Tinh Triết đứng yên tại chỗ, nâng cái ba lô trong tay lên, vẻ như nắm chắc phần thắng, hỏi: "Tôi có ghi chép môn Giải tích của Giang Á Ninh, cậu có muốn không?"

Đới Lượng trợn tròn mắt, lập tức sáp lại gần: "Giang Á Ninh? Không phải ghi chép của anh ta không truyền ra ngoài sao? Sao lại đưa cậu?"

Giang Á Ninh là đàn anh nổi tiếng của Viện Khoa học Toán, ba năm liền đều đứng nhất năm học, là thiên tài toán học trong miệng tất cả các thầy cô, một viên ngọc bị mai một vì sơ suất nên mới rớt vào Viện Toán.

Mặc dù Hứa Tinh Triết cảm thấy sau này Lục Chiếu Thâm chắc chắn sẽ không thua kém Giang Á Ninh, nhưng lúc trước khi cậu xin ghi chép của Lục Chiếu Thâm, hắn lại cho rằng cậu không chăm chú nghe giảng, phạt cậu làm một đề thi cấp bốn. Hứa Tinh Triết tức đến bốc khói, thề thốt rằng: Ai thèm ghi chép của anh, tớ đi xin của đại thần khoa tôi, người ta thi được điểm tuyệt đối đấy!

Còn chuyện xin kiểu gì ấy à...

"Vì tớ đẹp trai."

Đới Lượng lườm Hứa Tinh Triết đầy ghét bỏ: "Cậu tưởng ai cũng thích con trai như cậu à?"

Hứa Tinh Triết không phản bác cũng chẳng thừa nhận, ném ba lô lên vai, giục Đới Lượng đi đến thư viện.

Chiếm được chỗ ngồi rồi đi ăn tối, đến khi quay lại thư viện, Hứa Tinh Triết vừa mới ngồi xuống thì thấy Lục Chiếu Thâm bước vào từ cửa chính của phòng tự học. Hắn cao ráo chân dài, ngũ quan tuấn tú, còn mặc áo hoodie trắng, khí chất sạch sẽ nổi bật khiến người ta chú ý. Vừa bước vào, ánh mắt Hứa Tinh Triết lập tức giao nhau với ánh nhìn của mấy nữ sinh hàng ghế trước – tất cả đều bị thu hút về phía hắn.

Nhưng như thể nam châm bị hút gần, Hứa Tinh Triết vừa chớp mắt một cái thì ánh mắt cậu đã chạm phải ánh mắt của Lục Chiếu Thâm.

Tim cậu thót lại, vội nhìn quanh xem bên cạnh mình có chỗ nào trống không.

Không có. Tốt lắm.

Cậu tránh ánh mắt của Lục Chiếu Thâm, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, giả vờ như không thấy vẻ buồn bã trên gương mặt hắn.

Thì ra Lục Chiếu Thâm cũng biết buồn à...

Lục Chiếu Thâm tìm một chỗ trống ngồi xuống phía sau Hứa Tinh Triết, lập tức Hứa Tinh Triết cảm thấy như có kim đâm sau lưng. Cậu cố tình nghiêng về phía Đới Lượng, rồi lén lút liếc ra phía sau qua khóe mắt, khi cảm nhận được ánh nhìn nóng rực phía sau lưng, lại chột dạ ngồi thẳng trở lại.

Hứa Tinh Triết như bị tách làm hai nửa, một nửa thì giận bản thân không kiềm chế được, nửa còn lại thì cứ ngọt ngào tuôn trào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!