Chương 13: Lục Chiếu Thâm, tớ rất khó dỗ dành đấy

Ở tuổi mười bảy, Hứa Tinh Triết chẳng hiểu gì cả. Nhận thức của cậu về chuyện giường chiếu vẫn dừng lại ở những bộ phim đồng tính lãng mạn và đẹp đẽ, những cảnh không được quay trong phim thì cậu hoàn toàn không biết gì. Cậu cứ nghĩ rằng, chuyện vừa xảy ra giữa cậu và Lục Chiếu Thâm thì đã được xem là "đã làm rồi", và ngay tại khoảnh khắc này, cậu đã không còn là trai tân nữa.

Cậu không hối hận, nhưng có một chuyện cậu không hiểu.

Tại sao Lục Chiếu Thâm lại bình thản đến thế?

Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành quy kết lý do là do Lục Chiếu Thâm không thích cậu. Sau khi từ phòng tắm đi ra, tắm rửa sạch sẽ xong, cậu chui lên giường một cách tủi thân, mặt mày rầu rĩ hỏi: "Cậu bình thản như vậy, là vì tớ là con trai, hay là vì bản thân tớ?"

Lục Chiếu Thâm vốn đang nằm ngửa trên giường, cánh tay đặt trên trán, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Nghe vậy thì quay đầu lại, dùng một biểu cảm khó hiểu để nhìn Hứa Tinh Triết: "Gì cơ?"

Đầu óc của Hứa Tinh Triết vẫn còn chìm đắm trong cơn kích tình kịch liệt vừa rồi, chưa kịp thoát ra. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Chiếu Thâm, cậu liền không suy nghĩ mà cho rằng hắn đang tức giận —— tức giận thì tức là không thích, không trả lời thì tức là cả hai lý do đều đúng, chuyện vừa xảy ra hai mươi phút trước đều là sai lầm, đến cả cảm xúc bồng bột cũng không đáng được gọi là bồng bột.

Suy nghĩ theo một đường thẳng đơn giản như thế, cậu tự khiến mình vừa bẽ bàng lại vừa buồn bã.

Cậu kéo chăn, chui vào giường, nằm quay lưng lại với Lục Chiếu Thâm, còn cố ý hít hít mũi, không hề che giấu cảm xúc của mình.

Lục Chiếu Thâm chạm nhẹ vào cậu, nhưng cậu không thèm để ý.

Mười chín tuổi, Hứa Tinh Triết đã hiểu hết mọi chuyện. Nhưng cậu vẫn rất buồn —— bởi vì đến giờ, Lục Chiếu Thâm vẫn chưa một lần nói rõ là thích cậu. Hai chữ "thích cậu" giống như một câu thần chú, Hứa Tinh Triết càng nói nhiều thì Lục Chiếu Thâm lại càng giấu kín hơn. Không có lời giải.

Nghiêm Tiêu vừa tắm xong từ phòng vệ sinh bước ra, dùng khăn lau tóc, đi đến bên giường Hứa Tinh Triết, thấy cậu đang nằm ngửa, cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trống trơn trên màn hình.

Siêu cấp thân thân bảo bối của cậu vẫn chưa nhắn tin cho cậu.

Nghiêm Tiêu nói: "Đừng biến bản thân thành món hàng rẻ tiền như vậy nữa, được không?"

Hứa Tinh Triết mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Nghiêm Tiêu: "Không cần cậu lo!"

"Tôi vốn dĩ cũng chẳng định lo, nhưng tôi thấy cậu hết thuốc chữa rồi. Hứa Tinh Triết, trên đời này có bao nhiêu điều thú vị, đâu phải chỉ có yêu đương là duy nhất."

"Tôi không phải kiểu đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương!"

"Vậy thì chứng minh đi. Có bản lĩnh thì gọi điện cho cậu ta ngay bây giờ, nói với cậu ta rằng từ hôm nay trở đi, cậu không thích cậu ta nữa. Dám không?"

Trình Nguyên Thanh đang nằm xem phim trên giường, nghe thấy câu đó liền xen vào: "Tiểu Tinh thích ai vậy?"

Nghiêm Tiêu nhướng mày: "Tôi."

Trình Nguyên Thanh phì cười, khuyên nhủ Hứa Tinh Triết:

"Tiểu Tinh, đừng nghe cậu ta. Một tên 'vua biển(1)' như cậu ta thì cho được lời khuyên gì tốt chứ?"

____________________________________________

(1): Gốc là  (hǎi wáng). Ttrong ngôn ngữ mạng hiện đại Trung Quốc,"

" là tiếng lóng chỉ một người (thường là nam) chuyên bắt cá nhiều tay, tán tỉnh nhiều người cùng lúc, không nghiêm túc trong các mối quan hệ yêu đương, giống như "thả câu khắp biển", vì thế gọi là "vua biển".

Nghiêm Tiêu cũng không tức giận, cúi đầu nhìn đôi chân thò ra khỏi chăn của Trình Nguyên Thanh, cười đểu: "Bảo bối à, đã bảo đừng mặc quần đùi ngắn thế này trong ký túc xá rồi mà, tôi không đảm bảo là sẽ kìm được đâu đấy."

Trình Nguyên Thanh lộ vẻ mặt như vừa nuốt phải thứ gì đó kinh tởm, nhặt hộp khăn giấy bên gối ném về phía Nghiêm Tiêu, sau đó còn chửi cả tổ tiên tám đời nhà anh ta, rồi chui vào chăn trùm kín từ đầu tới chân.

Hứa Tinh Triết nước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thật ra ban đầu cậu không đến nỗi đau lòng như vậy —— ánh mắt lạnh lùng mà Lục Chiếu Thâm dành cho cậu suốt hai năm qua, cậu đã quá quen rồi. Nhưng lại không chịu được ánh mắt cười cợt của người ngoài. Chỉ một câu đùa thôi cũng đủ xé toạc lớp vỏ yếu ớt mà cậu khổ sở lắm mới tạo ra được, vết thương vừa đóng vảy lập tức lở loét trở lại.

Cậu đã sống một cách hoang đường suốt hai năm, lãng phí hai năm, đổi lại là sự im lặng của Lục Chiếu Thâm.

Không biết bị cái gì sai khiến, cậu mở khung gọi thoại, ngón tay lơ lửng phía trên biểu tượng.

Nghiêm Tiêu khẽ cười khinh bỉ một tiếng, Hứa Tinh Triết liền ấn gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!